hic,
sao đột nhiên lại thế
này.
Vẫn biết nước mắt chẳng giải quyết được gì cả
mà
sao nó cứ rơi, cứ
rơi...
uh
thì các bạn giỏi thật, uh
thì với các bạn ngôn
ngữ
chẳng còn
phải là vấn đề, uh
thì các bạn có xuất phát
điểm tốt hơn
mình, các bạn đã được ở
trong
môi trường giáo dục tương tự
thế
này
từ
trước rồi, nay
tất
nhiên tranh luận trên lớp là
chuyênj bình thường với các
bạn.
Mình vốn thấy may
mắn vì được ở
trong
môi trường tốt thế
này
cơ
mà,
sao phải khóc. Cần gì
phải lặp lại cái
câu: mình không xứng đáng được ở
đây,
mình không xứng đáng nhận học bổng này
giống như
các
bạn.
Thay vì than phiền hãy làm cho những người ở
đây
thấy hài
lòng vì đã chọn đúng người để
trao
học bổng.
Thay vì tự ti, thay vì mặc cảm,
thay vì lo sợ mình làm xấu đi
hình ảnh người Việt nam
trong mắt các bạn thì
hãy làm cái gì để cải thiện nó
đi. Nhưng làm thế
nào
mới là vấn đề??? Cứ
nghĩ
rồi mình
học giỏi, rồi mình
sẽ
quen
thôi? Thế nào là quen? Học đâu
có dễ thế!!
Uh nhưng mà
mình sẽ học. Chợt phát
hiện ra
vì sao mình khóc, áp lực học dốt, sợ
người ta
chê cười, sợ
người ta
thấy mình
thấp kém.
Thì ra không phải lúc nào mình cũng có thể
nhe
nhởn với cái
ý nghĩ rằng: kệ
thiên
hạ, mình
học là
cho mình, không cần quan tâm người ta
đánh giá mình thế nào. Mình vốn thường hay
nghĩ thế, động
viên bản thân thế
và
bỏ
qua
mọi thứ
xung
quanh, nhưng đôi khi nó không dễ. Ok,
từ
nay
mình sẽ chấp nhận nó.
Không phải lúc nào cũng có thể
nhìn
đời tích
cực giống
cách mình thường làm, nhưng 1
lát thôi nhé, rồi lại quay
lại với việc của bản thân
mày nhé.
Mày học vì lòng say mê của mày,
vì ước mơ
của mày,
vì những điều mà
mày muốn làm trong cuộc đời này,
cho thế giới này
nhé. Phải nhắc lại là
việc so
sánh với những người xung
quanh chẳng có ích gì, việc để
ý
người ta
nghĩ gì về mình cũng chẳng có
ích gì. Kệ nó đi, mày đang đi trên con đường của
riêng mày. Huống hồ
ở đây,
ngày nào mày cũng lặp lại cái
điệp khúc
rằng ở
đây
quá tốt quá tốt, được sống ở
khung
cảnh
trong mơ, điều kiện học hành
quá đầy đủ, thầy cô
giáo thì khỏi nói, chưa 1
khi nào mình thấy được quan
tâm đến từng chi
tiết nhỏ
thế
này.
Prof Hung thì viết thư
hỏi han
đã nghĩ ra đề tài nào chưa?
Sáng nay Tina đưa mình tài liệu, và
nói vài câu ngắn thôi nhưng
mình biết Prof Chan nói về
mình
với cô ấy, và
qua đó mình biết họ
dõi
theo từng bước chân
của
mình, tạo điều kiện hết sức giúp
đỡ
mình.
Có lẽ cũng vì thế
mà
mình xúc động thế
này,
nói ra thật buồn cười, chắc
không ai hiểu nưhgn thực sự
mình
biết ơn họ, mình
sợ
mình
làm họ thâts vọng,
mình sợ làm họ
buồn. Rồi cả
ban
bè nữa, dường như
có
khá nhiều bạn yêu
quý mình, nhiệt tình giúp đỡ
mình
hết lòng
ấy chứ. Nay
hết giờ
Astrid
còn đến tận chỗ
mình
bảo mình
nên nói nhiều hơn, nay
bạn ấy thuyết
trình và cố tình hỏi
mình, để tạo điều kiện cho
mình nói trước lớp,
Mình không nghĩ 1 người dường như
hơi “máu
lạnh” như
bạn ấy lại quan
tâm động viên mình như
thế.
Thế
thì
học đi,
đừng
lãng phí những cơ
hội mà họ
cố
gắng
dành cho mình. Cố gắng
lên, mình biết viết lại cái
câu này mình sẽ lại tiếp tục khóc,
nhưng phải viết ra
đây, và rồi sau đấy mình
sẽ
đi
về
phòng,
lấy sạc pin,
nhân tiện luộc rau
ăn này, xong rồi lại lên
thư
viện. Tối sẽ
đi
đón Yến đến chơi này,
ko thể đón bạn
trong lúc mắt mũi tèm lem thế
này
được. Cố
lên,
rồi mọi thứ
sẽ
ổn
cả
thôi.