Ngả mình trên chuyến bus muộn từ Taichung về trường, nghe những giai điệu cũ từ điện thoại, ngắm ánh trăng to tròn bên ngoài. Cũng lạ kì thay cái sở thích ấy của mình, đã không ít lần ước có thể nằm trên xe mà đi mãi đi mãi như thế. Cảm giác như cả thế giới không gian, cả thời gian vô hình cứ lướt qua khung cửa ngoài kia vậy.
Thế là đã 3 cái trăng tròn mình ở đây. Từ bao giờ mình đếm thời gian xa nhà, xa me, xa anh bằng những ánh trăng. Từ bao giờ tâm lý mình thay đổi mỗi độ trăng về, không những thế ánh trăng còn tác động lên cả cơ thể , 1 thứ rất vật lý của mình. Không cần xem lịch, cứ đến những ngày đó, cứ đến độ tâm lý thất thường dễ xúc cảm như thế, ngẩng mặt lên trời là thấy trăng. Thật là lạ.
Nay đi host family ở Taichung, thật là mở tầm mắt. Đúng là con rồng châu Á, riêng cái thành phố xếp khoảng thứ 3,4 của nó đã cảm thấy hơn Hà nội rất rất nhiều rồi. Nhà cửa ở những nơi mình đã từng đi qua thì bên này không đẹp lóng lánh, ko hào nhoáng như Sing hay ngay cả Hà nội, mình nghĩ nó phản ánh phần nào tính cách con người nơi đây. Giản dị, ko cầu kì và hài hoà với thiên nhiên, hoặc chí ít là mình cảm thấy thế. Nhà nối tiếp nhà và luôn được tô điểm bởi cây cối cỏ hoa, đường giao thông thì khỏi nói. Mình ấn tượng về sự khang trang, chất lượng và quy củ, về tầm nhìn xa của lãnh đạo. Mật độ dân số hẳn không thua kém HN, nhưng có lẽ hếm khi tác đường là cái chắc, và là đồng bộ luôn nhé. Mình nghĩ hẳn là nhờ tầm nhìn của những con người kiến thiết lên đất nước, là bộ máy lãnh đạo làm việc vì dân, vì tương lại của đất nước chứ không phải vì bản thân như ở đâu đó hàng ngày mình vẫn nghe.
Mình nghĩ về những chuyện tâm sự với anh tối qua, về ông tổng thống nghèo nhất hành tinh Uraguay. Cảm ơn cuộc đời đã cho em có anh bên cạnh. Càng ngày e càng thấy yêu anh hơn, mỗi chuyện mình tâm sự lại làm em thấy tự tin hơn về lựa chọn của mình. Và anh, không chỉ khiến em tin tưởng, không chỉ khiến em thoải mái nói ra những suy nghĩ của mình mà còn giúp em củng cố nó hơn. Không chắc có phải em chưa có con, chưa có 1 tổ ấm làm “của riêng” để mà ích kỉ lo cho nó ko, nhưng ngay lúc này em thấy thoải mái ở bên anh, thoải mái với việc mình làm, thoải mái tự do trong suy nghĩ mình học , làm việc, mình đang sống là vì xã hội này, con người ở thế giới này. Không phải vì mục tiêu ra trường kiếm đc 1 việc làm ổn định, lương + lậu khá, ko phải vì lo cho con cái có cuộc sống sung sướng, ko phải vì cái danh giá j với bất kì ai cả. Em thấy cuộc đời mình có ý nghĩa, và nó đúng là em. Ở đây, chứng kiến những j con người ở 1 nơi khác lao động, xây dựng đất nước người ta mà thèm, mà tự nhủ rồi mai này mình sẽ làm j giúp con người ở đất nước mình. Không phải vì vấn đề danh tiếng của quốc gia đâu, mà vì những người nghèo nơi ấy. Con người nơi đâu cũng có quyền bình đẳng, được cùng nhau tạo nên những thứ tốt đẹp cho cuộc sống.
Thế là đã 3 cái trăng tròn mình ở đây. Từ bao giờ mình đếm thời gian xa nhà, xa me, xa anh bằng những ánh trăng. Từ bao giờ tâm lý mình thay đổi mỗi độ trăng về, không những thế ánh trăng còn tác động lên cả cơ thể , 1 thứ rất vật lý của mình. Không cần xem lịch, cứ đến những ngày đó, cứ đến độ tâm lý thất thường dễ xúc cảm như thế, ngẩng mặt lên trời là thấy trăng. Thật là lạ.
Nay đi host family ở Taichung, thật là mở tầm mắt. Đúng là con rồng châu Á, riêng cái thành phố xếp khoảng thứ 3,4 của nó đã cảm thấy hơn Hà nội rất rất nhiều rồi. Nhà cửa ở những nơi mình đã từng đi qua thì bên này không đẹp lóng lánh, ko hào nhoáng như Sing hay ngay cả Hà nội, mình nghĩ nó phản ánh phần nào tính cách con người nơi đây. Giản dị, ko cầu kì và hài hoà với thiên nhiên, hoặc chí ít là mình cảm thấy thế. Nhà nối tiếp nhà và luôn được tô điểm bởi cây cối cỏ hoa, đường giao thông thì khỏi nói. Mình ấn tượng về sự khang trang, chất lượng và quy củ, về tầm nhìn xa của lãnh đạo. Mật độ dân số hẳn không thua kém HN, nhưng có lẽ hếm khi tác đường là cái chắc, và là đồng bộ luôn nhé. Mình nghĩ hẳn là nhờ tầm nhìn của những con người kiến thiết lên đất nước, là bộ máy lãnh đạo làm việc vì dân, vì tương lại của đất nước chứ không phải vì bản thân như ở đâu đó hàng ngày mình vẫn nghe.
Mình nghĩ về những chuyện tâm sự với anh tối qua, về ông tổng thống nghèo nhất hành tinh Uraguay. Cảm ơn cuộc đời đã cho em có anh bên cạnh. Càng ngày e càng thấy yêu anh hơn, mỗi chuyện mình tâm sự lại làm em thấy tự tin hơn về lựa chọn của mình. Và anh, không chỉ khiến em tin tưởng, không chỉ khiến em thoải mái nói ra những suy nghĩ của mình mà còn giúp em củng cố nó hơn. Không chắc có phải em chưa có con, chưa có 1 tổ ấm làm “của riêng” để mà ích kỉ lo cho nó ko, nhưng ngay lúc này em thấy thoải mái ở bên anh, thoải mái với việc mình làm, thoải mái tự do trong suy nghĩ mình học , làm việc, mình đang sống là vì xã hội này, con người ở thế giới này. Không phải vì mục tiêu ra trường kiếm đc 1 việc làm ổn định, lương + lậu khá, ko phải vì lo cho con cái có cuộc sống sung sướng, ko phải vì cái danh giá j với bất kì ai cả. Em thấy cuộc đời mình có ý nghĩa, và nó đúng là em. Ở đây, chứng kiến những j con người ở 1 nơi khác lao động, xây dựng đất nước người ta mà thèm, mà tự nhủ rồi mai này mình sẽ làm j giúp con người ở đất nước mình. Không phải vì vấn đề danh tiếng của quốc gia đâu, mà vì những người nghèo nơi ấy. Con người nơi đâu cũng có quyền bình đẳng, được cùng nhau tạo nên những thứ tốt đẹp cho cuộc sống.