Nó đạp xe vô đinh. Dự báo mai có bão nhưng trời chiều đẹp lạ lùng. Vội vàng đi bơi, vội vàng đến lớp học cho kịp giờ thế mà hoá ra nó nhầm lịch. Thế cũng tốt. Nó dừng lại giữa những hối hả thường ngày, chẳng thấy tiếc thời gian như mọi khi nữa. Chỉ có mình nó giữa các cánh đồng dứa, giữa buổi chiều tà trên sườn núi. Chỉ có nó và gió, và mây trời. Nó thèm khóc, mấy bữa nay nó thèm khóc mà không khóc được. Nó muốn tự ôm lấy bản thân, tự ôm lấy nỗi cô đơn của mình nó.
Có đôi khi nó muốn tìm 1 ai đó để chia sẻ những khoảnh khắc như thế này, 1 ai đó có thể ôm trọn lấy sự cô đơn ấy của nó. Cũng có người thú vị, tâm lý và kiên trì với nó lắm lắm, nó cũng thấy thân thiết lắm. Nó chia sẻ thời gian, cả góc không gian trong campus mà nó yêu mến với họ. Một ngày kia đứng ở starry night ấy, nhìn về phía xa nó thấy tâm hồn mình trôi dạt đâu đó, giữa những ánh đèn trong đêm ấy mà hoàn toàn quên đi sự có mặt của người kia. Thế rồi nó nhận ra đó đơn giản là sự thân mật giữa 2 người bạn thân, chứ không phải 2 tâm hồn, cái tâm hồn mà nó tìm kiếm.
Và giờ, giữa ánh chiều nay, giữa bầu trời ấy nó nhận ra nó vẫn là người ôm trọn lấy tâm hồn, lấy sự cô đơn, lấy bản thân nó. Fine, ổn thôi. Nó thấy ổn, nó tự mỉm cười như tìm ra một chân lý mới. Có lẽ nó sẽ còn tự ôm lấy nó rất rất lâu nữa, mà có khi sẽ chẳng có ai làm việc đó thay nó được đâu. Biết đâu đó là 1 phần của đời sống. Làm được việc đó thực sự cũng làm nó vui.
-----
For these days
https://www.youtube.com/watch?v=1ST9TZBb9v8&list=PLuJ2Kx9kbDcz5S7gP9lIgYuq9jCUrb6cE&index=4
And we both know what memories can bring
They bring diamonds and rust