Kỉ niệm với chú Duy thì nhiều lắm. Từ cái hồi còn bé xíu hay chơi với cô Lan chú Duy rồi trạo nhau, trời tối đen xì mà vẫn cứng cổ chạy ra ngoài đầu ngõ, vừa chạy còn vừa chửi láo nữa cơ mặc dù chạy ra đầu đường thì sợ xoắn xít cả lên rồi. Vẫn nhớ lúc ấy trong đầu thấy thật may làm sao 2 cô chú chạy ra đuổi theo mình, chứ quả đấy mà tự quay về thì bẽ mặt, mà đi tiếp thì chịu, sợ ma lắm
Mình còn nhớ cái đồng hồ chú tặng mình hồi lớp 1, mình không cẩn thận để nước vào làm nó ko chạy được nữa nhưng mà vẫn cứ đeo mãi, đến khi tụi bạn hỏi giờ nhiều mà ko biết bị chúng nó trêu nên xấu hổ mới thôi ko đeo nữa ấy.
Rồi nhớ hồi lớp 3 tập xe đạp. Bữa đó dùng xe của chú tập ngoài đường, đi qua chỗ ông với ông Điềm đang đứng lại muốn ra vẻ ta đây, lên yen xe cho ông thấy thì phi ngay xuống ruộng muống. Còn không lôi đc dép lên cơ mà, thế là bỏ cả xe cả dép chạy về nhà khóc tức tưởi, chú phải ra lôi xe về rồi đem xuống ao để rửa cơ mà. Đến sang hôm sau 2 chú cháu đi xe ra đến cầu nhà ông Tốn chú chỉ nói mỗi ui ở tay xe này vẫn còn bùn nè, lúc ấy mình áy náy vô cùng ấy, cảm giác có lỗi vô cùng ý.
Rồi chú lên HN học, vẫn nhớ lá thư đầu tiên chú gửi về nhà, bà cất kĩ trong tủ, có lần mình giấu cầm xuống bếp đọc xong rân rấn nước mắt. Hè lớp 4 mình được bố mẹ cho lên HN chơi với chú, hẳn 1 tuần liền nha, khỏi phải nói sướng thế nào. Chú ngày nào cũng đi học buổi sáng xong buổi chiều chở xe đạp mình đi khắp các chốn, từ trường đại học đến nhà họ hàng, còn đi hết các công viên ở Hà nội cơ. Nhớ nhất công viên hồ bảy mẫu toàn cây to ơi là to, chú bảo đây là công viên to nhất Hà nội đấy, rồi còn giải thích nhiều nhiều cơ. Bé mà, cứ cái gì to cái gì đồ sộ thì nhớ kĩ lắm. Hồi đó chú ở trọ ở khi tập thể Kim Liên, buổi sáng trước khi đi học chú hay dẫn mình đi ăn nào là xôi xéo, bánh cuốn, bánh mì rồi để mình ở phòng đợi chú (Phải công nhận cái gói xôi xéo đầu tiên được ăn trong đời ấy là món ngon nhất, cứ vừa ăn vừa thấy sao mà nó tinh tế thế, đẹp thế, xôi vàng óng với mỡ hành và đậu xanh) Nhiều năm sau khi lên đại học, mình loanh quanh khu tập thể ấy rất nhiều lần cố tìm lại cái gian nhà trọ ngày xưa ấy mà mãi không được.
Nhớ lần thứ 2 được lên HN chơi thì chú đã đi làm rồi, trọ ở căn nhà cũ của ông Thành. Chú đón mình từ bến xe để bố tiếp tục đi làm, sau đó chở mình qua chợ mua một bó hoa hồng, kiểu hồng phấn dại thơm ngát ý. Chú cắm tự do xong để cạnh cửa sổ mà mình không ngờ nó đẹp thế, cũng nghệ thuật ra phết. Chắc mình thích mấy thứ trồng trọt hoa lá cũng có phần từ chú
Rồi mình lên đại học, tưởng ở cùng HN được đi chơi với chú nhiều hơn, nhưng bữa đó chú có người yêu, dĩ nhiên con cháu bị ra rìa haha. Nhớ dịp sinh nhật mình vs Thuỷ, chú rủ 2 đứa đi xem phim, cứ tưởng chăm cháu lắm, hoá ra hình như đó là lý do để mời cô Hoa đi chơi. 2 con cháu cứ đi sau nhìn 2 cô chú đi trước nắm tay nhau trêu trêu nhau mà buồn cười haha
Vẫn nhớ trước khi mình quyết định đi học ở Taiwan, chú đã nói chuyện với mình nhiều lắm, có lần hơn 3h đồng hồ liền, tuy quan điểm của 2 chú cháu thời điểm đó khác nhau nhưng mình hiểu chú quan tâm mình đến nhường nào. Chú vẫn thế, có lẽ là người quan tâm đến người khác một cách chân thành nhất mà mình biết.
Ngày bé ấy với mình chú đúng là cả bầu trời, là thần tượng duy nhất của mình. Bây giờ mình lớn lên đi nhiều gặp nhiều người và chỉ ngưỡng mộ mỗi người ở một điểm nào đó thôi, nên chẳng có ai là thần tượng nữa. Nhưng chú mình thì vẫn là tuyệt nhất, nếu không có khoản uống rượu và hút thuốc lá