Friday, June 16, 2017

“Stupid is as stupid does.” – Forrest Gum


If i didn’t read Lat’s group that much recently, if I wasn’t under one month almost in depression this late April, want to do nothing, just feeling floating in the air I might not understand this movie so much like this. I am very satisfy with what i have grown for last several months, as I now truly understand that
‘Life was like a box of chocolates. You never know what you’re gonna get.’”
“You have to do the best with what God gave you”
“My Mama always said you’ve got to put the past behind you before you can move on.” 
“Listen, you promise me something, OK? Just if you’re ever in trouble, don’t be brave. You just run, OK? Just run away.” -Jenny
“ That day, for no particular reason, I decided to go for a little run. So I ran to the end of the road. And when I got there, I thought maybe I’d run to the end of town. And when I got there, I thought maybe I’d just run across Greenbow County. And I figured, since I run this far, maybe I’d just run across the great state of Alabama. And that’s what I did. I ran clear across Alabama. For no particular reason I just kept on going. I ran clear to the ocean. And when I got there, I figured, since I’d gone this far, I might as well turn around, just keep on going. When I got to another ocean, I figured, since I’d gone this far, I might as well just turn back, keep right on going.” – yes, sometimes things happen for no particular reason. Don’t ever use your eyes to judge things from outsider. All u need to do is care about your life, there is nothing to do with other’s life. Look, he just run for no particular reason and others got advantage from it by accident. That’s life. You don’t need to care much about the future or the results…just listen to your heart, do right thing from it and life will always serve you all thing you need and you will learn to know your destiny eventually 
“Forrest: What’s my destiny, Mama?
Mrs. Gump: You’re gonna have to figure that out for yourself.”
Forrest Gump: I don't know if we each have a destiny, or if we're all just floatin' around accidental-like on a breeze, but I, I think maybe it's both. Maybe both is happenin' at the same time. I miss you Jenny. If there's anything you need. I won't be far away.
“Mama always said, dying was a part of life. I sure wish it wasn’t.”

Saturday, June 10, 2017

When's the right time to start preschool?



Khi nào nên cho con bạn đi học nhà trẻ?
Mới hôm nào con bạn mình mang bầu rồi đẻ em bé, thế mà giờ con nó đã chuẩn bị đến tuổi đi học nhà trẻ rồi. Nhân tiện nó hỏi mình về tâm lý phát triển của trẻ và khi nào thì nên cho con nó đi học nhà trẻ nên mình viết luôn ra đây chia sẻ với mọi người những thông tin mình đã học, nghiên cứu cùng với quan điểm cá nhân rút ra từ những trải nghiệm của mình.
Mình biết có rất nhiều bé thích nghi khá tốt khi bắt đầu đi học trường mầm non. Nhưng mình cũng từng chứng kiến rất nhiều bé khóc rất nhiều. Cũng có những bé bắt đầu khá ổn trong một hai tuần đầu, nhưng sau đó lại khóc rất nhiều và không muốn tiếp tục đến trường vào những tuần tiếp theo. Dĩ nhiên là bố mẹ, những người chăm sóc em bé sẽ không khỏi băn khoăn giai đoạn này sẽ kéo dài bao lâu, và chúng ta nên làm gì ?
Đầu tiên, bạn nên chuẩn bị những gì trước khi cho con bạn đến trường? Bạn có thể đem bé đến trường, gặp cô giáo, làm quen phòng học, quan sát các lớp học trong và ngoài giờ để cho trẻ làm quen với môi trường học, với cô giáo và các bạn khác. Có thể với người lớn chúng ta đó là chuyện nhỏ, nhưng với trẻ em trong độ tuổi 2-4 thì đó là một bước ngoặt lớn. Vì sao? Vì con bạn từ khi được sinh ra, đến với thế giới này mới chỉ làm quen với những người trực tiếp thường xuyên chăm sóc, ở gần bé như bố mẹ và ông bà. Khi bắt đầu phải bước ra một môi trường mới, bé cần được chuẩn bị tâm lý và làm quen với điều đó. Mình nghĩ rằng nếu bạn ép trẻ đến trường khi mà bé chưa sẵn sàng, bé sẽ gặp phải rất nhiều khó khăn và bất lợi. Ví dụ như lo lắng, khi lo lắng một phần não bộ dành cho học tập sẽ không hoạt động hiệu quả. Với trẻ con ý mà, điều quan trọng nhất trường học cần là nơi thư giãn, nơi vui vẻ nếu không chúng sẽ chẳng học được gì cả đâu. Thêm vào đó, nếu trẻ không thích một môi trường nào đó hay một hoạt động nào đó mà bạn ép chúng tham gia, chúng sẽ dần hình thành cảm giác tiêu cực với những môi trường, hoạt động và cá nhân đó. Nếu con bạn nói với bạn rằng chúng không muốn đến trường, chúng cảm thấy không vui, không khỏe, con sợ phải đến lớp, rất có thể con bạn chưa sẵn sàng đến trường và hơn hết chúng “tin” bạn. Cũng giống như khi bạn có chuyện buồn chuyện khó xử bạn tìm đến bố mẹ bạn, đến chị em đến chồng bạn. Con bạn cũng thế, chúng tìm đến bạn vì chúng mong bạn đứng về phía chúng, ủng hộ chúng. Đó là lúc bạn cần ngồi xuống, “lắng nghe” chúng một cách cẩn thận, tìm hiểu lý do và cùng đưa ra quyết định với chúng. Hãy dừng lại một chút thôi và tự hỏi lý do khi bạn muốn con đến trường là gì?
Bạn nghĩ ở trường có cô giáo và chương trình học bài bản, dĩ nhiên như thế tốt hơn cho trẻ? Nhưng hãy tự hỏi liệu có thực sự là con bạn sẽ học được nhiều điều hơn ở nhà? Bạn có tin không, trẻ em ngồi chơi một mình cả ngày cũng là học, học được nhiều điều lắm. Trẻ em học mọi thứ mọi nơi mọi lúc, không nhất thiết đó phải là trường học, phải là một giáo trình nào đó chưa kể đến mỗi đứa trẻ có độ phát triển không giống nhau.
Bạn nghĩ chỉ ở lớp chúng mới có cơ hội học hỏi và socialize (giao lưu, tiếp xúc) với các bạn cùng độ tuổi? Điều đó đúng, nhưng chưa đủ. Hãy nghĩ mà xem, ngay cả bản thân bạn, môi trường mà bạn socialize như gia đình, hàng xóm, công sở… hầu như đều là những người không cùng độ tuổi với bạn. Điều đó hoàn toàn tự nhiên để socialize. Chưa kể đến ở trong một môi trường với các bạn cùng tuổi sẽ có nhiều sự so sánh cạnh tranh, bắt nạt nhau (một cách không lành mạnh) hơn là khác độ tuổi. Mình đã rất thích khi đi thực tế các trường mầm non ở Đài Loan và được nghe giải thích rằng ở đây người ta trộn lẫn trẻ em ở các độ tuổi khác nhau vào một lớp học, như thế chúng có thể hỗ trợ, giúp đỡ lẫn nhau trong học tập lẫn vui chơi.
Nếu con bạn chưa sẵn sàng đến trường, có lẽ việc dành thêm một khoảng thời gian ở nhà cho đến khi con bạn thực sự “sẵn sàng” là điều cần thiết. Một điều mà mình luôn tâm niệm đó là mỗi đứa trẻ, mỗi con người đều là duy nhất và đặc biệt, không có một mẫu số chung đúng cho tất cả. Chúng ta đâu có sẵn sàng biết bò, biết đi, biết đọc, biết viết ở cùng một độ tuổi đúng không? Chúng ta càng không sẵn sàng yêu, kết hôn và sinh con ở cùng một độ tuổi. Do đó sẽ có bé sẵn sàng đến trường khi 20 tháng, sẽ có bé sẽ sàng khi 3 tuổi và sẽ có bé muộn hơn nữa. Hãy dành thời gian để con bạn chuẩn bị, tin mình đi, khi con bạn sẵn sàng mỗi ngày đến trường sẽ là một ngày vui và thực sự bổ ích. 
Mình nhớ ngày xưa các bậc phụ huynh thường đau đầu và chia sẻ với nhau rằng con tôi thường xuyên không muốn đến lớp, lấy lí do đau bụng đau răng này nọ để trốn đi học và tôi không muốn điều đó trở thành thói quen, tôi muốn rèn cho trẻ hình thành trách nhiệm phải đến lớp. Nếu bạn cũng có quan điểm như thế này, hãy tự hỏi ai là người lựa chọn cái gọi là “trách nhiệm” đó? Nếu chúng không lựa chọn, không muốn điều đó và bạn ép chúng, liệu có khác nào bạn chọn hôn phu cho con bạn và ép chúng kết hôn. Chúng ta đều không muốn bị bắt ép như thế đúng không? Đừng làm như thế với con bạn, trong bất cứ việc gì, dù chúng còn rất bé. Giúp chúng xây dựng tính trách nhiệm trên những lựa chọn của chúng, chứ đừng ép chúng làm điều chúng ta nghĩ là tốt. Sẽ có những khoảng thời gian con bạn không muốn đến lớp mặc dù trước đó chúng rất thích đi học. Bản thân mình nghĩ điều đó hoàn toàn bình thường. Chẳng phải người lớn chúng ta cũng thay đổi theo thời gian đó sao? Có khoảng thời gian bạn quan tâm nhiều hơn đến sự nghiệp, có khi sự quan tâm của bạn lại chuyển sang tình yêu hôn nhân, rồi con cái gia đình. Trẻ con cũng thế, quan trọng hơn hãy “lắng nghe”, và cố gắng “hiểu” nguyên nhân đằng sau đó. Khi ngồi viết đến đây, mình thực sự thèm được quay lại cái buổi sáng vài năm về trước khi chở Xu đi học. Mình sẽ chẳng thể nào quên được hai chị em đã phải dừng xe giữa đường vì Xu khóc dữ dội quá, Xu không muốn đến lớp, mình đã đấu tranh, đã nghĩ đến việc hay là chở Xu đến cơ quan mình làm. Nhưng mình đã không đủ dũng cảm làm điều đó, cũng chưa có kiến thức như bây giờ để kiên quyết làm điều mình cho là đúng. Buổi sáng hôm đó, mình mãi chẳng thể nào quên. Xin lỗi Xu, nếu được quay lại hẳn chị đã có thể làm tốt hơn thế.
Tóm lại sau cả một chuỗi dài tâm sự thế này , mình chỉ muốn nói rằng hãy cư xử với các em bé như một con người thực sự, bình đẳng với người lớn chúng ta, và nhớ rằng “ every child is different, all children develop at their own speed and will therefore be ready for preschool in their own time”