Sunday, October 29, 2017

Tìm được bình yên trong ồn ào chăng?

Ôi không, lúc này thấy bản thân lại y như những ngày tháng tư ấy. Mới hôm vừa rồi trong lúc viết mail chia sẻ với một người bạn mình chợt nhìn lại và nghĩ rằng mình đã vượt qua hoàn toàn cái giai đoạn khủng hoảng ấy, và rằng mình chưa tìm được câu trả lời cho nó nhưng mình thấy cân bằng ngay trong sự bất ổn đó, biết chấp nhận một cách vô điều kiện và cảm thấy bản thân bây giờ an yên rồi. Nhưng hoá ra không phải vậy, tối nay sự nhức nhối ấy lại trở về, lạc lối vô định y như những ngày nào. Lúc này khi đã cuộn mình vào góc giường yêu thích, lắng nghe từng âm điệu của những bản nhạc jazz yêu thích phát ra từ chiếc loa bên cửa sổ, nghĩ đến cái dây cây xanh non đang lớn lên dài ra từ bình hoa mình đặt góc phòng cùng khung ảnh cạnh giường ngủ. Rồi như chưa đủ mình còn tiếp thêm ít tinh dầu gỗ đàn hương. Gần đây đêm nào mình cũng enjoy tất cả những thứ ấy, thật chậm để ru bản thân chìm vào giấc ngủ, để yêu thương bản thân mình nhiều hơn một chút.
Mình nghĩ mình đã làm rất tốt việc ấy. Trước khi đi làm mình cũng đi thong dong hơn một chút, luôn cố gắng tận hưởng từng giây phút hiện tại một cách đẹp đẽ nhất có thể. Ngày nào mình cũng chào mấy quả dưa lê tròn lăn lốc khoe bụng trắng phau trên màu lá xanh xanh vàng vàng của nó. Mình thích thú ngắm nhìn 3 dải ruộng lúa liền nhau nhưng dường như được trồng ở 3 thời điểm khác nhau, và lại còn ở 3 độ cao khác nhau. Chúng vừa cho mình sự so sánh tức thì của đời cây lúa, lại vừa cho mình được ngắm chúng lớn lên từng ngày. Thực sự là có thể thấy chúng thay đổi rõ ràng đúng “từng ngày” luôn ý. Hôm mình mới đi qua đây ruộng còn xanh, rồi những đòng lúa non nhú dần tựa e ấp vào lá lea xanh mướt dài óng. Ngày hôm sau đã thấy nó dài hơn, rồi tách xa dần lá mẹ rồi dần cong mình xuống. Ngày nữa thấy ruộng đã chuyển dần từ lá xanh mướt sang vàng vàng, rồi bây giờ là vàng của bông lúa trĩu hạt. Mình yêu tất cả sắc màu ấy, sự chuyển mình ấy. Mình cũng thích góc đường kia có những cây lau sậy mọc cao ngất đem lại cảm giác hoang vu. Qua chỗ cua là một ruộng vừng mà lần nào mình cũng đi thật chậm, phần vì khúc cua gấp quá, quanh có đúng một mảnh ruộng vừng, phần vì muốn ngắm gió thổi dạt những cây vừng thành làn sóng. Mấy hôm đầu hoa vàng còn lưa thưa lấp ló thế mà hôm nay hoa đã nhiều lắm rồi, thân vừng sắp được trải kin hoa vàng rồi. Cạnh ruộng vừng là 2 mảnh ruộng cỏ mọc hang rộng thênh thang. Lần nào đi đến đó đầu mình cũng vang lên rằng sự thênh thang này, hoang dã này là món quà vô giá của mình. Cả dòng sông gần đó cùng hai ven triền đê cũng rất hang sơ nữa. Có lẽ bây giờ sẽ rất khó tìm được những hình ảnh “xưa kia” này. Rồi sau cái cầu đó là ruộng mia, ruộng lạc, ruộng cải bắp đang lớn và cả những con đường làng quanh những ngôi nhà xây bằng gạch đỏ. Tất cả, tất cả chúng đều đẹp và mình enjoy chúng at most trước khi đi làm. Rồi kể cả công việc này nữa. Cũng có bữa mình chán lắm, muốn tìm việc khác vì vừa phải đi xa, về muộn (thay đổi giờ sinh hoạt ảnh hưởng đến sức khoẻ là thứ mình ghét nhất), lương thấp lại chẳng còn gì mới để học ở đây nữa. Nhưng giờ thì mình lại thấy cũng không đến nỗi nào. Chính ra là vì nọ này nhàn quá mình toàn lười lười đọc fb vớ vẩn, chứ bây giờ tận dụng thời gian rảnh rỗi đọc sách học tiếng trung bắt tay vào chuẩn bị cho kế hoạch sắp tới thì lại thấy công việc này quá là phù hợp. Đã thế lại còn vẫn có lương (sẽ là nhiều nếu mình tính cả những lợi ích thời gian mình làm được khi ở đây). Há chẳng phải là tất cả những thứ mình cần sao, thế mà có chi không bằng lòng. Tất cả những điều còn chưa hài lòng là do bản thân mình chưa khiến nó trở nên hiệu quả mà thôi.
Đó, mình đã rất biết cách yêu tất cả những thứ quanh mình trong thời gian vừa qua. Và mình thực sự tận hưởng nó, yêu nó hết sức có thể. Nhưng mình hình như chính vì sự cố gắng ấy làm mình kiệt sức. Đúng rồi, cô gái nhỏ, cô biết cô là người tích cực và biết cách để raise cái sự tích cực trong cô, biết cách chọn những mảng sáng nhất trong đời cô để mà nhìn vào. Nhưng đó cũng được coi là một dạng “cố quá”. Mọi thứ khi bị khoác lên mình hai từ “cố gắng” đều không đúng, cô chưa học được bài học thả lỏng bản thân một cách thoải mái nhất. Cô yêu thương chăm sóc bản thân nhưng vẫn không dừng lo lắng cho tương lai. Đến ngay cả việc tối nay là một buổi hiếm hoi được nghỉ, cô vẫn cố gắng đi ăn tối với những người mà cô phải đi cùng để bày tỏ sự cám ơn để rồi sau đó mới có thời gian đi shopping và loăng quăng phố phường một mình. Và rồi sau đó lại lo lắng về sớm để ngủ sớm để bảo vệ sức khoẻ. Ôi tôi thèm được một lần thấy cô vứt mẹ cái nỗi lo lắng ngày mai thế nào đi để mà bất chấp tất cả hết mình trong ngày hôm đó. ( nhưng tôi biết rồi cô lại hối hận sau đó, cô đã thử một vài lần và đều thế mà, nên thôi, cũng không trách cô làm gì. Tôi chỉ muốn nói là cô chưa hoàn toàn thả lỏng bản thân.
Đừng lo lắng xây dựng kế hoạch cho tương lai nữa, rồi tất cả sẽ ổn thôi mà, cố gắng quá chỉ làm kiệt sức thôi. Cũng đừng vờ hoặc tìm cách yêu cuộc sống của mình, mang cho nó sự tích cực nữa. Mình đọc được rằng tiêu cực xấu xí cũng được rồi mọi thứ cũng qua đi mà, cứ quan sát nó thôi, chấp nhận mọi thứ không phán xét.
Ơ, nghĩ thế tự dưng thấy mình khóc, khóc được một xíu thôi xong rồi lại chẳng tiếp tục khóc được. Có lẽ vì chẳng có gì đáng để khóc nhỉ. Nhưng như thế cái gì mới là thực cái gì mới là hư trong cõi đời này. Sự mơ hồ ấy đem lại phần nào sự an tâm, lạc quan, cảm giác cuộc đời này thật dễ dàng ý mà, nhưng chính dòng suy nghĩ kiểu này lại đem đến cho mình sự hoang mang. Mình ghét mọi thứ không rõ ràng và chưa học được cách chấp nhận mọi thứ, mặc kệ mọi thứ.
Tối nay, sau khi đi loăng quăng mình quyết định vào một quán bar ở góc đường. Lần đầu tiên đi bar một mình, mong chờ sẽ có gì đó bứt phá ngoạn mục lắm để khuấy trộn cái cuộc sống đang sói mòn của mình, nhưng cuối cùng trải nghiệm cũng mang tính cũ kỹ quen thuộc với bản chất mình. Cũng có thể chính vì cách mình chọn bar này, nằm sâu trong góc, cạnh đường tàu có hàng rào chắn sơn vàng. Dưới ánh đèn cao áp vàng vàng, những sau lưng nhà chi chít bé xíu đan xen vào nhau y như một bức tranh khu đường tau Nhật xưa cũ, và bar Calgary này cũng mang lại một cảm giác rất Nhật bản với mái nhà gỗ nâu thấp thấp ấy. Bình yên chẳng giống với cái gọi là bar gì cả. Và rồi đến khi vào trong, một không gian rộng phong cách nhưng chỉ có 2 đôi đang ngồi ở quầy bartender, 1 nhóm thanh nine mình đoán là sinh viên đại học năm nhất năm hai chẳng đủ làm khuấy động không gian, có lẽ họ cũng chẳng định làm thế. Mình kéo một ghế góc chót cạnh bartender, gọi Maragita. Bartender là một chú trung niên, một cô phục vụ- thật thú vị, đúng Taiwan mà mình biết, bước vào đến bar rồi mà vẫn gặp sự nhẹ nhàng, bình dị. Chả biết nên vui hay buồn cho tình cảnh mình tối nay. Cái mình muốn là sự khác bình thường cơ, là sự ồn ào náo nhiệt để mình được ngồi một góc ngắm ngừoi ta chen chúc cười nói cơ. Như thế này thì biết nhìn cái gì cho đỡ chán. 2 người kia thấy mình đi một mình nên lại hỏi chuyện khá lâu, rất hồ hởi nhưng mình vẫn không thấy đủ. Lúc sau mình ôm cốc ra một góc ngồi, phiêu theo tiếng nhạc phòng bar. Rồi cũng đến giờ phải về- lại cái từ đó, ước gì ngày hôm sau không có hẹn, ước gì ngày hôm sau không phải đi làm, ước gì mình không phải tự lái xe máy về nhà, mình sẽ uống say cho sướng thân. Dĩ nhiên ước cũng chẳng được, mình chào tạm biệt và họ thì cứ nhắc đi nhắc lại rằng mai hoặc thứ 7 nhất định phải qua nhé, tụi tao sẽ giữ ghế quầy bar này cho mình. Họ thân tình quá làm mình bất giác nghi ngờ sự thân mật ấy. Bước qua cánh cửa và tự hỏi liệu bao nhiêu phần trăm trong sự thân tình kia là vì họ thực sự yêu quý có cảm tình với mình? họ mới gặp mình một lát thôi mà, hay tất cả chỉ là vì công việc của họ thế. Như thế thì tệ quá. Sự thoải mái trong cách nói chuyện của họ và của những người thích đi bar là vì họ được thực sự là chính họ khi ở đây hay là đó lại là một dạng technique, skills cần có khi ở môi trường này. Nếu thế thì ghét quá đi.
Mình thấy mình lạc long với thế giới này quá đi. Mình cô đơn. Uh phải thừa nhận là mình đang thấy rất cô đơn và mình chán một mình lắm rồi. huhu. Mình thèm có một ai đó, với mình. Mình muốn cùng ai đó tận hưởng không gian này, trong tiếng nhạc lãng mạn tình tứ này, trong mùi đàn hương này và nói với mình họ cũng thích góc phòng với khung ảnh và cái lọ hoa bé xinh của mình. Mình muốn được chia sẻ với ai đó mỗi khi mình được thấy những cảnh đẹp, mình muốn có người cùng rung động với cuộc sống với mình cơ. Tại sao mình đã học được cách tự yêu bản thân không lệ thuộc làm gánh nặng cho người khác rồi mà cuộc sống vẫn chưa cho mình được gặp tình yêu của đời mình nhỉ? Ơ nhưng liệu có phải vấn đề là từ phía mình không nhỉ? Cũng từng có người yêu mình một cách da diết như thể mình là định mệnh duy nhất của người ta, thế rồi mình cũng đâu có ở lại. Có người cũng đang chờ mình, mình biết thế nhưng mình chẳng thấy gì lắm. Rồi cũng có một vài giai đoạn có những tình cảm đặc biệt, đi chơi cùng sở thích leo núi với nhau rồi cũng chẳng đi đến đâu. Và rồi mình cũng có những rung động với những cánh thư đến và đi  y như film You got mail, cũng có lúc tưởng đó là điều gì đó định mệnh ấy nhưng gần đây lại xịt. Đổ lỗi cho sự nhút nhát chẳng bao giờ dám mạo hiểm để đi đến cùng, nhưng mà nói thật cũng chẳng biết cách. haha. Thôi dẹp, đi ngủ.
Chẳng hiểu sao viết lan man đến cả những thứ này, dẫu sao cũng là một cách nhìn lại bản thân, và biết rằng cái cảm giác bơ vơ lạc lõng chơi vơi của tháng tư kia chưa bao giờ mất hẳn. Lại tự hỏi có khi nào đó là một chứng bệnh? Mình ghét phải nghĩ nó là 1 kiểu depression, nghe thế yếu đuối bệnh vãi. Mình còn khoẻ, có một trí não khoẻ mạnh, chắc chỉ là một trạng thái cần phải đấu tranh cho sự trưởng thành nào đó mà thôi. Ngủ!