Tuesday, March 13, 2018
Monday, March 5, 2018
最後能帶走 什麼?
Thật may mắn vì lại được sống ở CCU một lần nữa và sống chậm theo đúng cách mình thích. Dẫu có trải qua một ngày mệt mỏi đến đâu thì chỉ cần về đến dưới hàng cây ngẩng mặt lên nhìn tán lá rì rào xì xào với gió là lại thấy nhẹ bỗng, tâm hồn reo vui mọi mệt mỏi biến đâu mất. Mỗi sáng mình được ngủ dậy giữa cây là cây, giữa tiếng chim hót líu lo, được ngồi ăn sáng ở cạnh cửa sổ mở hoài không chán list nhạc Classic acoustic lơ đãng nhìn xuống con đường trước dorm, ngắm nắng lấp lánh qua những tán lá cây mai hoàng hậu. Khí hậu trong lành khiến sáng mình dậy được từ rất sớm và làm được bao nhiêu việc mình thích. Khi thì đi bộ quanh hồ nghe chim hót nước chảy, khi thì trải thảm ra trước cửa dorm tập yoga y như những ngày mình còn ở đây 2 năm về trước. Rồi như sáng nay thì dậy sớm lúc nắng mới bắt đầu lên nên cầm máy ảnh ra ngoài mê mẩn với hàng cây rụng lá sau dorm. Mình thích lắm những cành cây khẳng khiu đan vào nhau in lên nền trời ấy, nhất là những khi trời tối muộn hay những buổi bình minh thế này. Năm nay mình mới có góc nhìn này cảm xúc này, kể cũng thú vị, cùng những cảnh vật ấy nhưng mỗi thời điểm trong đời lại mang cho mình những cảm xúc khác. Có lẽ vì thế mà lúc nào mình cũng thích được lang thang trong campus nhìn chỗ nọ ngắm chỗ kia và nghe chim hót. Dạo này mình đặc biệt bị hấp dẫn bởi tiếng chim hót, nó mang lại sự bình yên thư thái và vui vẻ vô cùng, mà thích hơn nữa là khắp campus nơi nào cũng có tiếng chim hót, bất kể sáng chiều hay tối đêm. Tối qua về sớm mình còn trèo lên chỗ stary night, đã lâu lắm rồi mình không lên đây rồi, có đến hơn 1 năm kể từ những ngày buồn buồn tháng 8 năm nào khi tốt nghiệp, luôn thích chỗ này nhất nhưng mỗi lần đi qua lại tặc lưỡi, thấy cần phải để dành cho những khi thật thư thả. Mình ngồi thu gối vào một góc sân nghe tiếng piano của Yurima hết nhìn xuống ánh đèn ở phía xa rồi lại nhìn lên bầu trời đêm đầy những đám mây trôi dạt thấy an yên vô cùng, nhỏ bé ấy nhưng chẳng thấy lo lắng sợ sệt gì nữa cả. Chợt nhớ cái câu người ta thường nói cuộc đời rồi cũng như gió thoảng mây trôi, cứ nhẹ nhàng, nhỏ bé và an yên như thế nhé…
“痛過的自己好像 失去什麼 癒合後卻又好像 學到什麼
tòngguò de zìjǐ hǎoxiàng shīqù shénme yùhé hòu què yòu hǎoxiàng xué dào shénme
多年後或許一切 不算什麼 才知最重要 是什麼
duōnián hòu huòxǔ yīqiè bù suàn shénme cái zhī zuì zhòngyào shì shénme”
Just wanna save a song Fairy lady sent to me yesterday:
Singer: Mayday 五月天
Album: What A Song 什么歌
Title: 什么歌 (Shen Me Ge)
English Title: What A Song
你是否問過自己 擁有什麼 為了要擁有那些 付出什麼
Nǐ shìfǒu wènguò zìjǐ yǒngyǒu shé me wèile yào yǒngyǒu nàxiē fùchū shénme
追逐的人生換來 那些什麼 最後能帶走 什麼 ?
zhuīzhú de rénshēng huàn lái nàxiē shénme zuìhòu néng dài zǒu shénme?
從何時我們都已 擁有很多 已不像當時你我 一無所有
Cóng hé shí wǒmen dōu yǐ yǒngyǒu hěnduō yǐ bù xiàng dāngshí nǐ wǒ yīwúsuǒyǒu
無聊的話題配著 藍藍天空 我們都能飛 只要風
wúliáo de huàtí pèizhe lán lán tiānkōng wǒmen dōu néng fēi zhǐyào fēng
我們曾夏啦啦啦的唱過 那一首噗通通通的心動
wǒmen céng xià lā lā la de chàngguò nà yī shǒu pūtōngtōngtōng de xīndòng
多年後我們是否依然是 那一個你 那一個我 ?
duōnián hòu wǒmen shìfǒu yīrán shì nà yīgè nǐ nà yīgè wǒ?
當歲月輕飄飄飄的溜走 我們都哎呀呀呀白了頭
Dāng suìyuè qīngpiāopiāo piāo de liū zǒu wǒmen dōu āiyā ya ya báile tóu
有什麼留在你我的心頭 那是什麼
yǒu shé me liú zài nǐ wǒ de xīntóu nà shì shénme
每一首歌曲都在 尋找耳朵 每一顆寂寞的心 還是寂寞
měi yī shǒu gēqǔ dōu zài xúnzhǎo ěrduǒ měi yī kē jìmò de xīn háishì jìmò
每一次你都不懂 因為什麼 讓每次呼吸 都痛
měi yīcì nǐ dōu bù dǒng yīnwèi shé me ràng měi cì hūxī dōu tòng
痛過的自己好像 失去什麼 癒合後卻又好像 學到什麼
tòngguò de zìjǐ hǎoxiàng shīqù shénme yùhé hòu què yòu hǎoxiàng xué dào shénme
多年後或許一切 不算什麼 才知最重要 是什麼
duōnián hòu huòxǔ yīqiè bù suàn shénme cái zhī zuì zhòngyào shì shénme
我們曾夏啦啦啦的唱過 那一首噗通通通的心動
wǒmen céng xià lā lā la de chàngguò nà yī shǒu pūtōngtōng tōng de xīndòng
多年後我們是否依然是 那一個你 那一個我 ?
duōnián hòu wǒmen shìfǒu yīrán shì nà yīgè nǐ nà yīgè wǒ?
當歲月輕飄飄飄的溜走 我們都哎呀呀呀白了頭
Dāng suìyuè qīngpiāopiāo piāo de liū zǒu wǒmen dōu āiyā ya ya báile tóu
有什麼留在你我的心頭 那是什麼 ?
yǒu shé me liú zài nǐ wǒ de xīntóu nà shì shénme?
我們曾夏啦啦啦的唱過 那一首噗通通通的心動
Wǒmen céng xià lā lā la de chàngguò nà yī shǒu pūtōng tōng tōng de xīndòng
多年後我們是否依然是 那一個你 那一個我
duōnián hòu wǒmen shìfǒu yīrán shì nà yīgè nǐ nà yīgè wǒ
當歲月輕飄飄飄的溜走 我們都哎呀呀呀白了頭
dāng suìyuè qīngpiāopiāo piāo de liū zǒu wǒmen dōu āiyā ya ya báile tóu
有什麼留在你我的心頭 那是什麼
yǒu shé me liú zài nǐ wǒ de xīntóu nà shì shénme
才知道最重要的是什麼 直到最後
cái zhīdào zuì zhòngyào de shì shénme zhídào zuìhòu
我擁有你 你擁有我 我擁有你 你擁有我 我carry你 你carry我 我carry你 你carry我
wǒ yǒngyǒu nǐ nǐ yǒngyǒu wǒ wǒ yǒngyǒu nǐ nǐ yǒngyǒu wǒ wǒ carry nǐ nǐ carry wǒ wǒ carry nǐ nǐ carry wǒ
Thursday, March 1, 2018
The beginning of everything, the end of everywhere...
Đã lâu lắm rồi mình không viết nhỉ, mặc dù có rất nhiều lần đã muốn ngồi xuống trải lòng qua những trang giấy.
Mình đã từng muốn viết về Hà Nội những ngày cuối năm. Vẫn là cái thời tiết đặc biệt vào mỗi dịp Tết mà chỉ miền Bắc mới có ấy nhưng lần này về Hà Nội đã khác nhiều lắm. Chỉ cần đi bộ qua các con phố một lát thôi có thể cảm nhận thấy một thành phố trẻ, đầy nhựa sống đang hừng hực lớn lên. Nó lớn nhanh quá, sức mạnh dữ dội ấy mang nhiều hứa hẹn đầy tiềm năng phát triển, có lẽ mình phần nào vui cho nó và cho những ai phù hợp với cuộc sống ấy. Chúc cho mọi thứ ở lại tốt lành nhé, chỉ ước mình đủ mạnh mẽ và duyên phận để mỗi năm vào dịp Tết có thể quay về ngắm nghía chào hỏi nó, cảm nhận nó, để rồi khi ra đi sẽ lại nhớ mãi những khi chậm rãi đi quanh thành phố giữa tiết trời đông, nghe thấy giai điệu bài hát “Mẹ yêu con” qua chiếc loa trên xe bus và thấy nước mắt mình đang rơi.
Một ngày khác mình đã muốn viết lại cảm giác bất lực của bản thân. Bất lực vì không làm thế nào thuyết phục được bố rằng cố gắng toàn vẹn mọi hướng nhất là vì sợ sự đánh giá của người ngoài là không cần thiết. Biết rằng thật khó khiến bố có thể nhìn nhận theo cách mà mình nhìn nhận vấn đề, mình và bố sống ở hai thời đại hai môi trường khác nhau nhưng cũng chỉ vì yêu bố thương bố muốn bố sướng hơn dẫu chỉ trong trong suy nghĩ thôi , thế mà đâu có nói được rành rọt. Bất lực vì thấu hiểu tình yêu của bố dành cho mình nhưng sức lực lúc ấy lại chỉ dùng để ngăn dòng nước mắt cùng cảm xúc dạt dào chứ chẳng nó được rằng con yêu bố, con cám ơn bố.
Rồi vào cái giây phút trước đêm giao thừa ấy mình đã lại muốn viết về tất cả những lễ phép những định kiến phong tục vô lý nhân danh tình yêu làm mình thấy ngột ngạt mệt mỏi vô cùng. Mình không thể chịu đựng được cảnh người ta làm xấu đi cái ý nghĩa đích thực của sự sum họp ngày Tết. Mình thiết nghĩ đó phải là thời gian để ông bà con cháu anh em họ hàng quây quần tâm sự với nhau chứ không phải là để lo mua quà gì để biếu để cúng người này người kia, để rồi sau đó chỉ là vài câu chúc xã giao vội vội vàng vàng để còn đi cho kịp nơi khác. Càng không phải là thời gian mà phụ nữ chỉ có nghĩ xem nay cả đại gia đình ăn món gì, sau đó là màn đi chợ nấu ăn rửa bát từ sáng đến tối muộn , lấy đâu thời gian để tâm sự hỏi han xem một năm vừa qua họ đã sống thế nào. Với đàn ông thì có thể vẫn có thời gian làm được việc tối thiểu trên, có thể họ cũng bận rộn và làm được nhiều việc nhưng mình thực sự ghét cái cảnh họ chè chén chúc tụng ép nhau uống rượu sau đó là đi ngủ. Vâng, đi ngủ và để đàn bà con gái người vợ người mẹ họ thương yêu dọn mâm từ ngày này qua ngày khác. Dẫu sao mình hi vọng những điều này chỉ xảy ra ở cái vùng quê của mình và trong tương lai nó sẽ thay đổi dần. (Kể cả nó không thay đổi thì mình sẽ cố gắng hết sức để thay đổi, ít nhất là với môi trường mà mình có sức ảnh hưởng).
Mới hôm rồi thì mình muốn viết lại tấm chân tình của một anh bạn đã chăm sóc lo lắng cho mình bất kể mình có nói thẳng với anh ngay từ đầu là mình sẽ không ở lại Đài Loan và cũng không thể có tình yêu với him đâu. Thế mà he cứ thế, cứ để ý từng li từng tý rồi nhẹ nhàng chăm sóc lo lắng cho mình, đến nỗi mình chưa thấy giai nào quan tâm mình được như thế, mặc dù cũng có đôi người kiên trì hàng mấy năm trời. Ấy thế mà mặc dù mình cực kỳ thoải mái trước him và lúc nào cũng thấy được cư xử như là công chúa là nữ hoàng ý nhưng mình chỉ quý him, trân trọng him thôi chứ tuyệt nhiên không có cảm giác yêu đương gì. Rồi đợt còn có 1 tên con trai khác, cả 2 đứa có cảm thấy bị attract by each other đấy, nhưng mà he lại không cho mình cám cảm giác an yên và fullfil, dĩ nhiên quá dễ để bỏ qua những đối tượng như thế này. Nhưng mình phát hiện ra rằng tình yêu hẳn là rất kì diệu, chắc hẳn nhất định phải có cái gọi là connection and chemical atracttion như là yếu tố cần, và để cảm thấy đủ thì ngoài sự ân cần, trân trọng nhau còn thiếu những gì nữa thì mình chưa biết. Tự nhủ hẳn đến khi tìm được nó mình mới biết được. Và thế là nàng Assol này vẫn cứ ôm mãi cánh buồn đỏ thắm đợi chàng hoàng tử của mình, rồi tự hỏi biết đến bao giờ nhỉ, bao giờ nhỉ? Thôi lâu cũng được nhưng nhất định phải là tình yêu nhé chứ không bao giờ chịu chấp nhận những thứ na ná đâu.
Thôi thì lấy chồng muộn và ốm đau cũng có cái hay, là có thời gian ngồi ngẫm nghĩ linh tinh vớ vẩn thế kia rồi tự AQ bản thân mình, chứ ốm nặng thấy mồ, mệt lắm rùi ý, bao nhiêu kế hoạch dự định muốn làm hoãn lại hết. Lần thứ 2 ốm ở Đài loan và chắc có đến 4 năm rồi mình không bị ốm nặng đến mức cả đêm không ngủ được vì nước mũi chảy ròng ròng và đầu thì đau kinh khủng như thế này. Muốn nghĩ nguyên nhân là vì cái bữa trước đi làm về vừa xa vừa lạnh xong lại chủ quan cứ nghĩ mình khoẻ mà lăn lộn những hôm sau đó, nhưng phải thành thật với bản thân là những việc khiến mình đau đầu suy nghĩ nghĩ ngày đó ngốn của mình nhiều năng lượng hơn tất thảy. Cứ nghĩ mình đã học được cách buông xả mọi thứ, lắng nghe bản thân và thuận theo tự nhiên nhưng thực sự là vẫn chưa giỏi, đầu óc vẫn còn suy tư nhiều vẫn còn quên sống trong hiện tại nhiều lần lắm. Ơn sao mình vẫn còn một tính tốt là luôn lạc quan, dần thì mình thấy mọi thứ cũng sắp ổn rồi, nhất là giờ mình lại còn được ở CCU nữa. Sáng nay lại dậy đi dạo được quanh hồ một lát, nghe tiếng chim hót ríu ran, nhìn nắng lung linh qua kẽ lá thấy khá hơn nhiều lắm. Chợt nhớ lời “you’ve got mail” nói rằng có những khoảng không gian, có những con người làm cho năng lượng của chúng ta phục hồi nhanh chóng, nhưng khi ta khoẻ thì ta tự đến được đấy nhưng lúc ốm yếu thì mình nên chuẩn bị sẵn một không gian như thế quanh mình. Mình may mắn đang được ở một nơi như thế, nhưng có phần lo lắng cho tương lai, có lẽ mình nên lưu ý lời của him để chuẩn bị một không gian như thế cho mình. Khi nào nhỉ? Thôi cứ sống wild and crazy nốt lần này, sau chuyến đi này mình sẽ nghiêm túc suy nghĩ lại việc đó vậy. Hôm trước gặp giáo sư trao đổi về dự định tương lai của mình, mệt ở chỗ là mình thấy she có phần có lý khi nói mình cần có 1 career để có thể đảm bảo cuộc sống vật chất, nó sẽ vẫn là quan trọng khi mình muốn theo đuổi các sở thích khác chứ nếu không cả cuộc đời mình sẽ nhảy chỗ nọ chỗ kia mà chẳng làm được cái gì, và hơn hết dù mình làm bất cứ thứ gì cũng cần phải tìm hiểu các requirement mà nó yêu cầu. Nó có lý đấy, vì nó hiển nhiên với số đông nhưng nó đi ngược với cái tư tưởng mà những năm gần đây mình tin theo, mình không muốn đặt ra một cái goal nào trước rồi phấn đấu theo, mà muốn sống hết mình là mình từng giấy phút rồi thuận theo tự nhiên, xem tự nhiên mang mình đến đâu. Dẫu sao khi ngồi viết lại thế này, sự bình tâm của mình đã chiến thắng nỗi sợ và lo lắng về tương lai kia. ok let it be, hi vọng mình ko bị cái gọi là tương lai kia thường xuyên doạ cho sợ nhát chết :)
p/s: Muốn lưu lại những cái ảnh chụp đã hơn một tuần trước, khi mà tâm trạng rối bời và cũng là khi mình nghe tin về ông của “you’ve got mail”, định gửi cho him những bức ảnh vào buổi chiều muộn ấy và muốn chia sẻ rằng lần đầu tiên mình nhìn thấy CCU như thế này, khác hẳn với mọi khi mình thường thấy, quả là cảm xúc ảnh hưởng đến góc nhìn cuộc sống của con người nhiều nhỉ. Hôm ấy mình đi lang thang suy nghĩ về sự sống và cái chết, về sự mênh mang của đời người, những người mình chưa từng quen ở những nơi rất xa nơi mình đang ở, những người mình từng được nghe kể rất nhiều nhưng lại chẳng thể nhớ mặt như cụ ngoại và ông ngoại, về những người vừa mới ra đi sang một thế giới khác như ông của him, về cuộc đời những người đang sống như mình và him… Liệu sau cái chết ngừoi ta có cơ hội nhìn lại những năm họ sống trên trái đất này không nhỉ, và nếu có họ sẽ cảm thấy thế nào về cuốn phim cuộc đời họ nhỉ?
Rút cục thì mình nghĩ mình sẽ chẳng nghĩ nhiều làm gì nữa, mình đang là diễn viên chính trong cuốn phim cuộc đời ấy, nó ngắn ngủi lắm nên cứ sống sao cho hết mình, diễn hết mình để không cảm thấy nuối tiếc là được, đời sống có là bao. Chợt thấy tất cả những tính toán cân nhắc căng thẳng lo âu chợt nhẹ như mây trôi..
Mình đã từng muốn viết về Hà Nội những ngày cuối năm. Vẫn là cái thời tiết đặc biệt vào mỗi dịp Tết mà chỉ miền Bắc mới có ấy nhưng lần này về Hà Nội đã khác nhiều lắm. Chỉ cần đi bộ qua các con phố một lát thôi có thể cảm nhận thấy một thành phố trẻ, đầy nhựa sống đang hừng hực lớn lên. Nó lớn nhanh quá, sức mạnh dữ dội ấy mang nhiều hứa hẹn đầy tiềm năng phát triển, có lẽ mình phần nào vui cho nó và cho những ai phù hợp với cuộc sống ấy. Chúc cho mọi thứ ở lại tốt lành nhé, chỉ ước mình đủ mạnh mẽ và duyên phận để mỗi năm vào dịp Tết có thể quay về ngắm nghía chào hỏi nó, cảm nhận nó, để rồi khi ra đi sẽ lại nhớ mãi những khi chậm rãi đi quanh thành phố giữa tiết trời đông, nghe thấy giai điệu bài hát “Mẹ yêu con” qua chiếc loa trên xe bus và thấy nước mắt mình đang rơi.
Một ngày khác mình đã muốn viết lại cảm giác bất lực của bản thân. Bất lực vì không làm thế nào thuyết phục được bố rằng cố gắng toàn vẹn mọi hướng nhất là vì sợ sự đánh giá của người ngoài là không cần thiết. Biết rằng thật khó khiến bố có thể nhìn nhận theo cách mà mình nhìn nhận vấn đề, mình và bố sống ở hai thời đại hai môi trường khác nhau nhưng cũng chỉ vì yêu bố thương bố muốn bố sướng hơn dẫu chỉ trong trong suy nghĩ thôi , thế mà đâu có nói được rành rọt. Bất lực vì thấu hiểu tình yêu của bố dành cho mình nhưng sức lực lúc ấy lại chỉ dùng để ngăn dòng nước mắt cùng cảm xúc dạt dào chứ chẳng nó được rằng con yêu bố, con cám ơn bố.
Rồi vào cái giây phút trước đêm giao thừa ấy mình đã lại muốn viết về tất cả những lễ phép những định kiến phong tục vô lý nhân danh tình yêu làm mình thấy ngột ngạt mệt mỏi vô cùng. Mình không thể chịu đựng được cảnh người ta làm xấu đi cái ý nghĩa đích thực của sự sum họp ngày Tết. Mình thiết nghĩ đó phải là thời gian để ông bà con cháu anh em họ hàng quây quần tâm sự với nhau chứ không phải là để lo mua quà gì để biếu để cúng người này người kia, để rồi sau đó chỉ là vài câu chúc xã giao vội vội vàng vàng để còn đi cho kịp nơi khác. Càng không phải là thời gian mà phụ nữ chỉ có nghĩ xem nay cả đại gia đình ăn món gì, sau đó là màn đi chợ nấu ăn rửa bát từ sáng đến tối muộn , lấy đâu thời gian để tâm sự hỏi han xem một năm vừa qua họ đã sống thế nào. Với đàn ông thì có thể vẫn có thời gian làm được việc tối thiểu trên, có thể họ cũng bận rộn và làm được nhiều việc nhưng mình thực sự ghét cái cảnh họ chè chén chúc tụng ép nhau uống rượu sau đó là đi ngủ. Vâng, đi ngủ và để đàn bà con gái người vợ người mẹ họ thương yêu dọn mâm từ ngày này qua ngày khác. Dẫu sao mình hi vọng những điều này chỉ xảy ra ở cái vùng quê của mình và trong tương lai nó sẽ thay đổi dần. (Kể cả nó không thay đổi thì mình sẽ cố gắng hết sức để thay đổi, ít nhất là với môi trường mà mình có sức ảnh hưởng).
Mới hôm rồi thì mình muốn viết lại tấm chân tình của một anh bạn đã chăm sóc lo lắng cho mình bất kể mình có nói thẳng với anh ngay từ đầu là mình sẽ không ở lại Đài Loan và cũng không thể có tình yêu với him đâu. Thế mà he cứ thế, cứ để ý từng li từng tý rồi nhẹ nhàng chăm sóc lo lắng cho mình, đến nỗi mình chưa thấy giai nào quan tâm mình được như thế, mặc dù cũng có đôi người kiên trì hàng mấy năm trời. Ấy thế mà mặc dù mình cực kỳ thoải mái trước him và lúc nào cũng thấy được cư xử như là công chúa là nữ hoàng ý nhưng mình chỉ quý him, trân trọng him thôi chứ tuyệt nhiên không có cảm giác yêu đương gì. Rồi đợt còn có 1 tên con trai khác, cả 2 đứa có cảm thấy bị attract by each other đấy, nhưng mà he lại không cho mình cám cảm giác an yên và fullfil, dĩ nhiên quá dễ để bỏ qua những đối tượng như thế này. Nhưng mình phát hiện ra rằng tình yêu hẳn là rất kì diệu, chắc hẳn nhất định phải có cái gọi là connection and chemical atracttion như là yếu tố cần, và để cảm thấy đủ thì ngoài sự ân cần, trân trọng nhau còn thiếu những gì nữa thì mình chưa biết. Tự nhủ hẳn đến khi tìm được nó mình mới biết được. Và thế là nàng Assol này vẫn cứ ôm mãi cánh buồn đỏ thắm đợi chàng hoàng tử của mình, rồi tự hỏi biết đến bao giờ nhỉ, bao giờ nhỉ? Thôi lâu cũng được nhưng nhất định phải là tình yêu nhé chứ không bao giờ chịu chấp nhận những thứ na ná đâu.
Thôi thì lấy chồng muộn và ốm đau cũng có cái hay, là có thời gian ngồi ngẫm nghĩ linh tinh vớ vẩn thế kia rồi tự AQ bản thân mình, chứ ốm nặng thấy mồ, mệt lắm rùi ý, bao nhiêu kế hoạch dự định muốn làm hoãn lại hết. Lần thứ 2 ốm ở Đài loan và chắc có đến 4 năm rồi mình không bị ốm nặng đến mức cả đêm không ngủ được vì nước mũi chảy ròng ròng và đầu thì đau kinh khủng như thế này. Muốn nghĩ nguyên nhân là vì cái bữa trước đi làm về vừa xa vừa lạnh xong lại chủ quan cứ nghĩ mình khoẻ mà lăn lộn những hôm sau đó, nhưng phải thành thật với bản thân là những việc khiến mình đau đầu suy nghĩ nghĩ ngày đó ngốn của mình nhiều năng lượng hơn tất thảy. Cứ nghĩ mình đã học được cách buông xả mọi thứ, lắng nghe bản thân và thuận theo tự nhiên nhưng thực sự là vẫn chưa giỏi, đầu óc vẫn còn suy tư nhiều vẫn còn quên sống trong hiện tại nhiều lần lắm. Ơn sao mình vẫn còn một tính tốt là luôn lạc quan, dần thì mình thấy mọi thứ cũng sắp ổn rồi, nhất là giờ mình lại còn được ở CCU nữa. Sáng nay lại dậy đi dạo được quanh hồ một lát, nghe tiếng chim hót ríu ran, nhìn nắng lung linh qua kẽ lá thấy khá hơn nhiều lắm. Chợt nhớ lời “you’ve got mail” nói rằng có những khoảng không gian, có những con người làm cho năng lượng của chúng ta phục hồi nhanh chóng, nhưng khi ta khoẻ thì ta tự đến được đấy nhưng lúc ốm yếu thì mình nên chuẩn bị sẵn một không gian như thế quanh mình. Mình may mắn đang được ở một nơi như thế, nhưng có phần lo lắng cho tương lai, có lẽ mình nên lưu ý lời của him để chuẩn bị một không gian như thế cho mình. Khi nào nhỉ? Thôi cứ sống wild and crazy nốt lần này, sau chuyến đi này mình sẽ nghiêm túc suy nghĩ lại việc đó vậy. Hôm trước gặp giáo sư trao đổi về dự định tương lai của mình, mệt ở chỗ là mình thấy she có phần có lý khi nói mình cần có 1 career để có thể đảm bảo cuộc sống vật chất, nó sẽ vẫn là quan trọng khi mình muốn theo đuổi các sở thích khác chứ nếu không cả cuộc đời mình sẽ nhảy chỗ nọ chỗ kia mà chẳng làm được cái gì, và hơn hết dù mình làm bất cứ thứ gì cũng cần phải tìm hiểu các requirement mà nó yêu cầu. Nó có lý đấy, vì nó hiển nhiên với số đông nhưng nó đi ngược với cái tư tưởng mà những năm gần đây mình tin theo, mình không muốn đặt ra một cái goal nào trước rồi phấn đấu theo, mà muốn sống hết mình là mình từng giấy phút rồi thuận theo tự nhiên, xem tự nhiên mang mình đến đâu. Dẫu sao khi ngồi viết lại thế này, sự bình tâm của mình đã chiến thắng nỗi sợ và lo lắng về tương lai kia. ok let it be, hi vọng mình ko bị cái gọi là tương lai kia thường xuyên doạ cho sợ nhát chết :)
p/s: Muốn lưu lại những cái ảnh chụp đã hơn một tuần trước, khi mà tâm trạng rối bời và cũng là khi mình nghe tin về ông của “you’ve got mail”, định gửi cho him những bức ảnh vào buổi chiều muộn ấy và muốn chia sẻ rằng lần đầu tiên mình nhìn thấy CCU như thế này, khác hẳn với mọi khi mình thường thấy, quả là cảm xúc ảnh hưởng đến góc nhìn cuộc sống của con người nhiều nhỉ. Hôm ấy mình đi lang thang suy nghĩ về sự sống và cái chết, về sự mênh mang của đời người, những người mình chưa từng quen ở những nơi rất xa nơi mình đang ở, những người mình từng được nghe kể rất nhiều nhưng lại chẳng thể nhớ mặt như cụ ngoại và ông ngoại, về những người vừa mới ra đi sang một thế giới khác như ông của him, về cuộc đời những người đang sống như mình và him… Liệu sau cái chết ngừoi ta có cơ hội nhìn lại những năm họ sống trên trái đất này không nhỉ, và nếu có họ sẽ cảm thấy thế nào về cuốn phim cuộc đời họ nhỉ?
Rút cục thì mình nghĩ mình sẽ chẳng nghĩ nhiều làm gì nữa, mình đang là diễn viên chính trong cuốn phim cuộc đời ấy, nó ngắn ngủi lắm nên cứ sống sao cho hết mình, diễn hết mình để không cảm thấy nuối tiếc là được, đời sống có là bao. Chợt thấy tất cả những tính toán cân nhắc căng thẳng lo âu chợt nhẹ như mây trôi..
Subscribe to:
Comments (Atom)





