Mình yêu CCU quá đỗi. Cảm ơn cuộc đời đã đem CCU đến với mình. Mình không biết phải làm thế nào để giữ lại những giây phút buổi sớm như thế này. Nếu phải đặt một cái tên nào đó cho chúng có lẽ mình phải gọi đó là những bảo bối quý giá nhất mất. Nắng sớm mai qua kẽ lá, tiếng chim hót, tiếng gió trên lá non, tiếng lá xào xạc dưới chân…Chỉ biết thốt lên với con tim rằng mình yêu cuộc đời này quá. Hơn 1 tháng xa CCU, đến sớm nay lại thả mình đi dạo quanh đây, tưởng như gặp lại những người bạn cũ, tưởng như có thể bay qua bờ mương bên kia thơm lên bạn cây cổ thụ già, vuốt vuốt cái tán lá xanh của bạn ấy. Tưởng như có thể nói chuyện với bụi cây dại ven lối đi về những bông hoa trắng nho nhỏ tinh khiết mới ra của bạn ấy, rằng mình rất ngacj nhiên, trước đó mình cứ nghĩ bạn ấy chỉ có quả đỏ thôi nhé, thế mà giờ mình thấy hoa của bạn ấy đẹp quá.
Rồi cả cây đào nữa, ở VN thường thấy những cây đào được tỉa tót tán tròn giống nhau trong chậu, và ở nhà cũng thích màu đào phai hơn, thế mà ở đây lại thích cái màu đào đậm đậm ấy. Cuối mùa, qua tết rồi nhưng những cây đào nhỏ ven hồ vẫn còn nhiều hoa lắm. Không phải là những cây to cổ thủ làm ta choáng ngợp bởi sự nhiều hoa của nó, nhưng mình cảm thấy những cây nhỏ này có 1 vẻ đẹp riêng rất riêng. Có lẽ mình yêu những cái cành cây khẳng khiu dẫu không còn chiếc lá nào vẫn mang trên mình những bông hoa đẹp đến kì lạ ấy.
Sáng nay nắng đẹp, đến cả những khóm hoa xuyến chi cũng đẹp lạ thường. Và một điều bất ngờ sau 1 tháng gặp lại là hoa ban đỏ lại nở. Không rực rỡ và nhiều như tháng 11, cánh hoa cũng nhỏ hơn nhưng màu hoa dường như đậm hơn, mang vẻ gì đó đằm thắm sâu sắc hơn thì phải. Lũ chim bồ câu thì thân thiện hơn thì phải, lượn diễu hành đến cả chục lượt ngay trên đầu mình ấy. Cá trong hồ cũng nhiều hơn thì phải, cứ nhảy nước bồm bộp, thích thế ko biết. Nay ven hồ còn có tiếng sáo của 3 bạn sinh viên nữa nhé. Đời mình quả là đẹp, CCU treats me so so well, thank you so much, i love u CCU
-----
Nay từ thư viện về trong buổi chiều tà, gió man mác, đang thả lòng vi vu với gió trời thì nhìn thấy 1 đôi… trung niên, tay trong tay. Chợt nghĩ những cái nắm tay thường thấy nhất là của các đôi trẻ, hay các cụ già lụ khụ. Cái nắm tay tuổi trẻ cho ta thấy sự yêu đương nồng cháy, ta thấy sự nương tựa buổi xế chiều qua cái nắm tay của các cụ già
Nhưng còn cái nắm tay của những người trung niên kia, 40, 50 quả thực là hiếm, và hầu như chưa thấy ở VN. Sang bên này mình thường xuyên được nhìn các đôi vợ chồng từ trung niên đến các cụ già đi tập thể dục với nhau.
Quả thực đó sẽ là một điều mình không thể quên ở mảnh đất này.
No comments:
Post a Comment