Wednesday, November 30, 2016

Taiwan is nurturing me like this

Taiwan của những ngày cuối cùng tháng mười một. Từ ô cửa sổ trên chuyến xe hơn 4h đồng hồ quanh co qua các ngọn núi mình đã thấy một Taiwan thật khác. Không phải là bầu trời xanh thăm thẳm với gió và nắng vàng rượi óng ả, cũng không phải là cái màu xanh mơn mởn trù phú của cây cỏ mình thường thấy. Cũng là màu xanh của rừng rừng núi núi trùng điệp ấy, nhưng là một màu xanh nhuốm cái vàng nhuốm đỏ của những ngày cuối thu sắp chuyển mình sang đông. Nó hoàn toàn không lung linh trong veo như những gì ta hay nghĩ về mùa thu qua kẽ lá với nắng vàng như mật, nhưng mình yêu cái gam màu của buổi chiều hôm đó. Mình thấy cái gì đó man mác trùm lên những cây rừng kia trong không gian này thời gian này. Để rồi ở một thời gian khác nó lại khoác lên mình một sự chuyển đổi mới, mình biết vậy, như cuộc đời vốn vẫn thế từ hàng nghìn, hàng triệu năm ấy thôi. Và vì thế nó đẹp.
Chuyến đi này được lên kế hoạch gần 2 tháng trước nhưng phải đến hơn 2 tuần trở lại đây thì mình thực sự mong chờ nó, với hi vọng đó sẽ là cứu cánh cho cái nỗi buồn chán vô cớ bỗng dưng xuất hiện không sao xua đi nổi. Đến nỗi mà mình sợ và phải chia sẻ với đứa bạn thân vì chẳng ai bỗng dưng chán đến vô cùng khi mà mọi thứ xung quanh đang tốt đẹp, vẫn enjoy học hành và mọi việc mình làm, thậm chí có rất nhiều việc muốn làm tưởng chừng chẳng có thời gian để chán ấy chứ. Quả có lẽ vấn đề là ở chỗ cuộc sống quá dày đặc. Hai ngày qua, những cánh rừng nguyên sơ, cái sương lạnh trong lành nơi núi cao đã cho mình những giây phút trọn vẹn không suy nghĩ gì cả, hoàn toàn nghỉ ngơi, giấc ngủ đến nhẹ nhàng như ru với tiếng suối róc rách trong đêm.
Hai ngày qua mình được thấy được cảm nhận cả những cái đẹp hữu hình và vô hình. Mình đi qua 2-3 đoạn đường đang xây dựng và nhìn thấy những người thợ làm đường trong bộ đồ lấm lem, sự vất vả nắng gió hiện rõ qua làn da sạm nắng ấy, qua nét mặt ấy. Mình đi qua tiệm tạp hoá lụp xụp ven sườn núi kia, mình thấy hai mẹ con chị kia sao giống những người ở bản xa Sapa ngày xưa mình gặp thế, uh, chắc mình nhận ra qua làn da, qua nét mặt họ. Ý nghĩ chợt trôi mơ màng gợi nhớ về những câu truyện từng đọc, về những chàng trai cô gái vùng núi cao muốn đi khỏi chốn thiên nhiên để xuống đồng bằng. Nhưng mình quên nó thật nhanh, mình không cảm thấy thế ở đây, mình chỉ thấy màu da kia, nét mặt kia đẹp quá. Mình thực sự thấy họ đẹp, đẹp hơn những bộ suit hào nhoáng, đẹp hơn những lan da mịn màng không tì vết (Uh chợt nghĩ không tì vết của thời gian có lẽ là thứ nhạt nhẽo nhất nhỉ) Và hơn cả mình thấy họ đẹp với conga việc họ đang làm. Mình đi qua những con đường trải nhựa nhẵn thín leo lên tít trên những núi cao, còn cao hơn cả “nóc nhà đông dương” Fanxipang ở nhà. Mình đi qua những vườn hồng vườn táo trên những vạt đất dốc dốc ven núi tưởng chừng chẳng thể trồng được gì. Vẫn không ngừng hỏi bằng cách nào con người tài giỏi đến vậy, và vẫn không ngừng ngưỡng mộ con người. Và vẫn như mình vẫn luôn nghĩ, con người, dù làm bất kì công việc gì miễn người ta cố gắng làm nó thật tốt, làm nó với lòng tự trọng thì đều đáng trân trọng. Xã hội rút cục cũng chỉ là một tập thể các cá nhân và cái mà người ta gọi là “ địa vị trong xã hội” là thứ hào nhoáng vớ vẩn nhất, thực chất chẳng có tý giá trị nào.
Chài, lan man lản mản đến tít tận đây, nhưng mình chỉ muốn nói rằng những chuyến đi như thế này thực quý giá với mình. Không chỉ là mở rộng tầm mắt của mình với những thứ nho nhỏ như ồ nông nghiệp ở Taiwan phát triển thế đó, họ trồng cây kia ra sao, à cách người ta ngắm sao trời như thế này đó, van van may mây. Mà hơn thế nó còn mở rộng tâm hồn mình, để yêu cuộc đời này nhiều hơn nữa, để thấy nó đẹp qua tất cả các gam màu vốn có.
Taiwan in its last days of November. More than 4 hours around the mountain through the window I found a very different Taiwan. It was not the high blue sky with breeze and golden light, also not the bright green of a plenty of tree I often see. It was also the green color of the forest but it had the red yellow color of last autumn days. It was not the bright transparent color which we often think about the autumn, but I love the color in that afternoon. I found something vague in this space and time. And I knew at another time, it would bring another color and change, as the life itself is from many many time ago. And because of that it is beautiful.
This trip was planned almost 2 months ago but until last 2 weeks I started to look forward it, as hope that it would help me over the difficult time. I was suddenly fed of everything, very much . I even had to share to my close friend that I was scare because no one would be like me when everything seems going very well, I still enjoy studying and everything I do, even I had a lot of things want to do with positive attitude. Maybe having many things todo with a tight schedule is not always good. Last two days, the primeval forest, the fresh air in the hight mountain helped me a lot, I can truly live at the moment, absolutely rest, sleep came gently with the spring sound at night.
-----
Last two day I saw and felt both the intangible and tangible beauty. I passed through 2-3 roads under construction and saw those road builder in their clothes spattered with mud, the sweat work was showed on their face and their suntanned skin. I passed through the low-roofed house, I saw the mountain lady and her young kid very similar with those people in hight mountain in Vietnam. With me they are very beautiful, their skin and their face. All is much more beautiful than the showy suit or flawless skin ( yes, suddenly maybe flawless of time is the most insipid thing in this this life). More than that, I found they are beautiful with their work. I went through beautiful high quality road up to the very hight mountain. I passed through fruit garden in the steep slope where I never think we could plant anything and keep admiring “human being”. And as I always think, no matter what people do, as long as we do it right and do it with our self-esteem, it is all respected and grate. In general, “society” is a group of many individual and what is called as “ social position” is something very flashy with no value at all.
Oh such a rambling talk. I just wanna say that a trip like this is very valuable to me. It is not only open my eyes with some small beautiful things such as: oh the Taiwan agriculture such develope like this , oh that is how the people look at the star and find the direction…but also it opens my soul, to love this life more and more, to know that it is beautiful through all different shades of color.

Sunday, November 20, 2016

Thạch Thảo

Ngắm mãi những bông thạch thảo này mình chụp mấy hôm trước. Chúng thật đẹp làm sao, dẫu rằng chỉ mình mới biết đó là những bông còn lại duy nhất của 1 chậu thạch thảo bỏ hoang không được chăm sóc. Thế nhưng có sao, chúng vẫn luôn giữ mình đẹp đến nao lòng, với tất cả nguồn sinh lực có được. Mình yêu loài hoa này, yêu sự ting khiết của nó, yêu sự kiên cường của nó, yêu cả thời gian khoe sắc muộn màng cuối Thu của nó, khi mà các loài hoa khác đã tàn. Yêu sự mong mỏi che chở của những bông thạch thảo trắng, yêu cả sự cô đơn lẻ loi trong tình yêu của những cánh thạch thảo tím. Có lẽ một ngày nào đó mình sẽ có thêm 1 tattoo những bông hoa này. Mình vẫn giữ tấm thiệp bức ảnh loài hoa này đứa bạn thân cấp 3 của mình gửi tặng, nói rằng nó thấy ở mình những bông thạch thảo trắng trong lành tinh khôi ấy. Đó là lần đầu tiên mình biết đến tên của loài hoa ấy.
Nhưng mình đã không thích cái truyền thuyết về loài hoa ấy, một câu chuyện thật buồn. Cho đến hôm nay, ngồi ngắm lại những bông thạch thảo tím này, nhớ lại những chuyện đã tâm sự khi bỗng dưng bị tỉnh dậy giữa đêm qua, nhớ những kỉ niệm đã qua…
Uh đây có lẽ loài hoa này là một phần của mình, loài hoa mang tên Thạch Thảo.



Saturday, November 19, 2016

I learned the new lesson about Life: Meditation

Có lẽ đúng là mình cần nghỉ ngơi, thực sự nghỉ ngơi. Không chỉ không lo lắng về tương lai mà còn là không nghĩ bất cứ điều gì cả, không nghĩ về các dự định, không nghĩ cả về việc nay là ngày cuối tuần định làm những gì. Mình những tưởng biết cách cân bằng thời gian cho học tập, cuộc sống và các sở thích cá nhân như nấu ăn, dọn dẹp, chăm sóc bản thân là đã đủ. Nhưng không phải thế, dẫu có thực sự enjoy tất cả các việc trên thì với 1 lịch dày đặc, không có 1 ngày nghỉ, thì không sớm thì muộn cơ thể sẽ lên tiếng. 2 hôm trước rơi vào trạng thai sâu nhất của việc rã rời, không muốn làm bất cứ gì, sau khi tâm sự với gege mình giật mình nhận ra hay mình có vấn đề gì về tâm lý thật nhỉ. Vì he as a psychologist mà phân tích thếy này không lo sao được, ổng bảo lẽ thường người ta sẽ chỉ chán như thế khi không enjoy việc người ta làm hoặc kế hoạch đặt ra không như mong muốn, đằng này mình hoàn toàn khác. Mình vẫn đầy hứng khởi với mọi thứ mình làm, còn có nhiều ý tưởng mới và hoàn toàn khả thi, chỉ sợ làm không xuể, việc học trên trường vẫn theo tiến triển rất tốt, có thể nói chẳng áp lực gì so với cái hồi 2 năm trước mình mới sang đây ấy chứ. Thế mà mình chán đến cái mức không muốn nhúc nhích động đậy gì như kia thì thực là có vấn đề quá rồi còn gì. 
Cơ mà ơn giời, cứ mỗi lần down sâu quá thì con lại như quả bóng bật lên. Và mình đã quyết định hoàn toàn ko nghĩ gì, ko lo gì, ko làm gì. Tối qua thích đi chơi là sáng nay đi luôn. Và đã thật là vui, lên núi lúc nào cũng thật là thích. Sau này già già một chút nhất định sẽ lên núi dựng nhà và ở đó trồng cây chăn nuôi, còn trẻ thì vẫn còn muốn đi chỗ nay chỗ kia cái đã. Giờ sẽ đi ngủ 1 giấc ngủ thật ngon, thật sâu, ko nghĩ bất kì việc gì cả. Hứa ( phải nói thế vì thú thật là vừa nay khi đang gõ mấy dòng này trong đầu còn tự động văng ra ý nghĩ: giờ sẽ đi ngủ thật ngon rồi mai dậy đọc paper cho project, gửi mail Tina, rồi bla bra…—> thật là tội lỗi, nghĩ như thế đã là không đúng rồi, hôm nay mình đang ở trong vacation thì hãy ở trọn vẹn trong nó đi đồ ngốc :) 
Goodnight Moon everyone !


"How many times must a man look up
Before he can see the sky?
The answer, my friend, is blowin' in the wind"
https://www.youtube.com/watch?v=Ld6fAO4idaI