Thực ra thì ngoài những lúc tưởng như không chịu đựng được môi trường cách sống con người ở ở cái miền Bắc này thì mình đã có và sẽ giữ mãi những khoảnh khắc đẹp mỗi lần về đây.
Đó là những lần đi qua những con ngõ nhỏ giữa lòng phố Hà Nội, nơi góc đường có một hàng hoa đủ toát lên thú thanh tao của người HN, phía góc chợ cóc kia vẫn là những hàng cá hàng tôm hàng rau ngồi ven đường y như nhịp sống hiện đại ngay ngoài kia chưa hiện diện, và cái vẻ đẹp của làng quê kinh kì vẫn còn nguyên vẹn ấy.
Đó là những buổi sáng sớm từ nhà nội qua nhà ngoại, đi giữa cánh đồng lúa xanh rì bên con sông nhỏ chạy dài êm đềm, sóng xuôi theo làn gió.
Đó là mùi hương bồ kết nấu với lá chanh lá bưởi bà ngoại nấu cho mình gội đầu. Cái màu nâu sóng sánh ấy đậm màu tuổi thơ của mình với bà ngoại. Dẫu có lớn đến mấy thì mình vẫn cứ thích là cô bé con được bà đun nước lá cho gội đầu, cùng bà giã rồi lọc cua bằng chiếc cối đá thần kì, cùng bà làm trứng nướng lá mơ.
Đó còn là những khi ngồi bên cạnh ông nội xem ông ra chuối chín cây từ buồng, từng nải từng quả tròn lây lây màu vàng màu xanh đan xen đẹp mê ly. Rồi bà nội sẽ đứng trên hiên nhìn 2 ông cháu trìu mến :)
Đó là nồi canh cá được cô đặc biệt nấu theo sở thích của mình. Nào mùng, nào dứa, cả lá lốt, hành hoa, rau ngổ, thì là...và sẽ không thể thiếu được mẻ, cái vị chua chua man mát thanh thanh mà mình biết mình sẽ mang theo dù đi bất kì nơi đâu xa đến đâu đi nữa.
Mình là một con bé cực kì cực kì may mắn, được hưởng tình yêu vô bờ bến của cả nội cả ngoại. Chợt nghĩ bất kì một đứa trẻ nào được lớn lên giữa tình yêu thương như thế cũng sẽ dễ dàng trở thành một người hạnh phúc bình yên, hoặc ít nhất khi có lúc nó lạc lối giữa đời nó vẫn có tuổi thơ để bám vào.
Wednesday, April 25, 2018
Friday, April 20, 2018
Cô đơn.
Năng lượng cạn kiệt. Mình rất không thích phải nghĩ như thế này nhưng có 1 pattern rõ ràng là cứ mỗi lần về Vietnam (mà cụ thể là cái môi trường xã hội nơi mình gọi là quê hương) chẳng được mấy bữa là năng lượng tích cực tiêu biến, tinh thần mọi thứ down nhanh kinh khủng. Một cảm giác bị cuốn theo thứ nhịp sống nào đó hời hợt ngoài kia, bị hút hết năng lượng để không còn là chính mình, sống cho chính mình nữa. Có những thứ chẳng muốn quan tâm mà nó cứ ập vào tai mình bắt mình phải nghĩ theo cuốn theo. Hic, buồn mệt đến phát khóc. Cảm giác lạc lõng cô đơn ngay cả giữa những người thân họ hàng. Điều duy nhất níu giữ mình là tình yêu của bố mẹ và em, nhưng đã đủ lớn trải nghiệm đủ nhiều ở những môi trường khác với bố mẹ khiến cho hệ tư tưởng quan điểm sống trở nên khác biệt nhiều quá. Biết bao lần tự nhắc nhở là mình cứ sống tốt hạnh phúc đời mình rồi bố mẹ sẽ hiểu, nhưng xót sự lo lắng vô cớ của họ lắm, rồi là đôi khi vẫn còn tham sân si muốn giải thích muốn truyền tải cho họ những thứ mình nghĩ sẽ làm họ sướng hơn, nhưng có lẽ chẳng phải thế. Nghĩ đến tương lai, giây phút này sự yếu đuối lại trỗi dậy. Mình có thể ngẫu hứng với cuộc đời mình nhưng rồi khi bố mẹ biết được ai sẽ xoa dịu nỗi lo tạm thời cho họ đây. Xót đấy nhưng thôi, ai bảo cuộc sống đem cho mình nhiều trải nghiệm để mình có con mắt nhìn khác thế hệ của bố mẹ nhiều quá. Nếu răm rắp nghe theo mà sống cuộc sống như những ngày ở đây mình sẽ nổ tung, như thế mới là bất hiếu.
Uh thì mình yếu đuối mình kém cỏi không tài giỏi để thích ứng với mọi môi trường. uh thì có thể mình sẽ thất bại trong việc xây dựng hình ảnh con ngoan trò giỏi con người thành công trong xã hội này và việc ấy có thể sẽ làm bố mẹ mình đau đầu đấy. Nhưng thôi khi mà nước mắt cứ chực chảy ra như thế này, những giọt nước mắt cô đơn…thì mình chấp nhận nó thế. Mình thèm được vào VT quá, được tách khỏi cái thế giới mệt mỏi này, được ở 1 mình một góc nằm trên cát nghe sóng và gió vỗ về, như thế hẳn là hết cái cảm giác cô đơn ngay ở giữa đông người quen biết thế này. Sớm thôi.
Uh thì mình yếu đuối mình kém cỏi không tài giỏi để thích ứng với mọi môi trường. uh thì có thể mình sẽ thất bại trong việc xây dựng hình ảnh con ngoan trò giỏi con người thành công trong xã hội này và việc ấy có thể sẽ làm bố mẹ mình đau đầu đấy. Nhưng thôi khi mà nước mắt cứ chực chảy ra như thế này, những giọt nước mắt cô đơn…thì mình chấp nhận nó thế. Mình thèm được vào VT quá, được tách khỏi cái thế giới mệt mỏi này, được ở 1 mình một góc nằm trên cát nghe sóng và gió vỗ về, như thế hẳn là hết cái cảm giác cô đơn ngay ở giữa đông người quen biết thế này. Sớm thôi.
Subscribe to:
Comments (Atom)



