Năng lượng cạn kiệt. Mình rất không thích phải nghĩ như thế này nhưng có 1 pattern rõ ràng là cứ mỗi lần về Vietnam (mà cụ thể là cái môi trường xã hội nơi mình gọi là quê hương) chẳng được mấy bữa là năng lượng tích cực tiêu biến, tinh thần mọi thứ down nhanh kinh khủng. Một cảm giác bị cuốn theo thứ nhịp sống nào đó hời hợt ngoài kia, bị hút hết năng lượng để không còn là chính mình, sống cho chính mình nữa. Có những thứ chẳng muốn quan tâm mà nó cứ ập vào tai mình bắt mình phải nghĩ theo cuốn theo. Hic, buồn mệt đến phát khóc. Cảm giác lạc lõng cô đơn ngay cả giữa những người thân họ hàng. Điều duy nhất níu giữ mình là tình yêu của bố mẹ và em, nhưng đã đủ lớn trải nghiệm đủ nhiều ở những môi trường khác với bố mẹ khiến cho hệ tư tưởng quan điểm sống trở nên khác biệt nhiều quá. Biết bao lần tự nhắc nhở là mình cứ sống tốt hạnh phúc đời mình rồi bố mẹ sẽ hiểu, nhưng xót sự lo lắng vô cớ của họ lắm, rồi là đôi khi vẫn còn tham sân si muốn giải thích muốn truyền tải cho họ những thứ mình nghĩ sẽ làm họ sướng hơn, nhưng có lẽ chẳng phải thế. Nghĩ đến tương lai, giây phút này sự yếu đuối lại trỗi dậy. Mình có thể ngẫu hứng với cuộc đời mình nhưng rồi khi bố mẹ biết được ai sẽ xoa dịu nỗi lo tạm thời cho họ đây. Xót đấy nhưng thôi, ai bảo cuộc sống đem cho mình nhiều trải nghiệm để mình có con mắt nhìn khác thế hệ của bố mẹ nhiều quá. Nếu răm rắp nghe theo mà sống cuộc sống như những ngày ở đây mình sẽ nổ tung, như thế mới là bất hiếu.
Uh thì mình yếu đuối mình kém cỏi không tài giỏi để thích ứng với mọi môi trường. uh thì có thể mình sẽ thất bại trong việc xây dựng hình ảnh con ngoan trò giỏi con người thành công trong xã hội này và việc ấy có thể sẽ làm bố mẹ mình đau đầu đấy. Nhưng thôi khi mà nước mắt cứ chực chảy ra như thế này, những giọt nước mắt cô đơn…thì mình chấp nhận nó thế. Mình thèm được vào VT quá, được tách khỏi cái thế giới mệt mỏi này, được ở 1 mình một góc nằm trên cát nghe sóng và gió vỗ về, như thế hẳn là hết cái cảm giác cô đơn ngay ở giữa đông người quen biết thế này. Sớm thôi.
LẼ GIẢN ĐƠN
ReplyDeleteĐã bao giờ em bóc lịch
thấy qua vô nghĩa một ngày
rồi em ghi vào nhật kí
...ngày mai như ngày hôm nay...
đã bao giờ em hoảng hốt
khi mình bất lực trước mình
và em thấy trong đôi mắt
có gì ứa ra
vô hình
nếu có xin em đừng sợ
thật ra là rất bình thường
tất cả chúng ta đều thế
mỗi khi cần được yêu thương
(2001)