Tuesday, August 28, 2018

La Dolce Vita- The sweet life

Trời ơi những buổi sáng trong trẻo như thế này thật làm người ta không thể kìm lòng mà không ngồi xuống, mượn đôi câu chữ để lưu lại chút gì đó. Uh thì có những thứ cũng làm mình băn khoăn rồi buồn vui giận hờn đủ cả, cũng có lúc vật vã chán nản lắm, nhưng cuộc sống là thế mà, luôn có những thứ đó tồn tại. Kệ đi, quan trọng là mình đang được tận hưởng những ngày quá tuyệt vời. Quá khứ cũng đã cho mình câu trả lời cần thiết để mà có thể thảnh thơi, tự do. Tương lai thì chưa đến để mà lo (hoặc chẳng biết cách lo thế nào cho phải nên thôi kệ hê hê) cảm giác như mình đang được dừng lại ở 1 quãng của cuộc đời mà mình biết chắc cuộc sống rồi sẽ cuốn mình đi, sẽ chẳng thể nào cứ mãi như thế này. Nó thảnh thơi mà quý giá quá. Chưa kể càng nghĩ càng thấy mình đang được sống những ngày đúng như mong ước ý chứ. Chẳng phải lo toan bất cứ thứ gì, được ở trong một căn nhà vô cùng thoáng đãng, chẳng lúc nào thiếu nắng thiếu gió. Sáng sáng tỉnh dậy được thư thả chăm chút cho nó, quét sân nghe gà gáy chim hót, xong ăn tập thể dục rồi lại tha hồ đọc sách nghiên cứu này nọ, toàn những thứ mình thích. Mà là được ngồi đọc trong tiếng gió biển rì rào với đám phi lao cạnh nhà bên khung cửa sổ vô cùng thơ mộng nhé. Thỉnh thoảng đang đọc xong ngó lên nhìn mấy cái lá màu xanh xanh trong lọ hoa thấy yêu đời quá đi, có thế thôi là phải ngồi viết ngay nhật ký ý.
Chợt nhớ đến film “ Under the Tuscan sun”, cô nhà văn Mỹ Fraces Mayes trong lúc xoay xở với nhiều tổn thương đã vô tình được đến xứ Tuscan xinh đẹp, chẳng suy nghĩ gì nhiều cô dành tất cả số tiền mình có liều mình mua một căn nhà ở nơi hoàn toàn xa lạ chỉ vì nghe theo cảm tính, nghe theo tiếng gọi bên trong và “dấu hiệu”. Tất nhiên cô vẫn luôn mang theo giấc mơ của mình về một ngôi nhà hạnh phúc với  tình yêu, đám cưới, tiếng trẻ con…Đến cuối phim cô vẫn chưa có đám cưới chưa có con nhỏ, tình yêu mới chỉ chớm nở nhưng nhìn một cách khác cô đã có tất thảy những thứ mà cô hằng mơ ước xung quanh mình. Trong căn nhà của cô có đám cưới của đôi bạn trẻ, có tình yêu của cô với 1 anh chàng cũng là nhà văn cũng đi du lịch từ Mỹ sang, có tiếng trẻ thơ của con bạn thân cô…
Muốn note lại đây tóm tắt ng ta viết về bộ film. Đó quả là một bộ film hay, dù mới xem 1 lần nhưng mình nhớ như in rất rất nhiều chi tiết và một ngày nào đó mình sẽ ngồi xem lại nó, với con gái mình :)
“Như một người dẫn đường, Frances đưa người xem đi hết từ bất ngờ này đến bất ngờ khác về văn hoá, phong tục của xứ sở kỳ diệu này. Ở đó có những người đàn ông không dám ở lại nhà cô khi mặt trời lặn chỉ vì anh đã có gia đình, nhưng cũng có người đàn ông sẵn sàng đưa cô lên giường sau một chiều gặp nhau trên phố. Có những cụ già ngày nào cũng lặng lẽ đến đặt hoa lên một ngôi mộ và có cả những cậu thanh niên mới lớn coi tình yêu là chân lý cả cuộc đời.

Tại xứ sở xa lạ, Frances một lần nữa nếm đủ những dư vị ngọt ngào lẫn cay đắng của tình yêu. Cuộc đời cô sang trang khác, với những con người nồng nhiệt và trìu mến dưới mặt trời nóng bỏng xứ Tuscany.

Mặc dù đã được dạy rằng tán tỉnh cũng là một nghi thức ở đây, Frances vẫn không thể cưỡng lại vẻ đẹp nồng nàn, quyến rũ của Marcello. Và như một trái tim cô đơn tìm bến đậu, cô đã phải lòng anh như phải lòng những trái ôliu thơm ngậy của miền quê.

Cuộc tình chớp nhoáng với Marcello làm tổn thương Frances một lần nữa, nhưng cách sống, cách yêu và thậm chí cả cách ra đi của những con người luôn tràn đầy nhiệt huyết và say mê nơi đây đã chữa lành trong cô vết thương cũ.

"Phải sống theo nhiều phương hướng, đừng bao giờ đánh mất ý thức trẻ thơ rồi mọi điều sẽ như ý bạn", đó là những gì huyền thoại điện ảnh Italy - Fefe (Federico Fellini) đúc rút khi làm kiệt tác của đời ông La Dolce Vita. Frances đã học được điều đó trong những ngày vật lộn để tìm lại chính mình, tìm lại "cuộc sống ngọt ngào" một lần nữa.

…Và chỉ cần đừng bao giờ đánh mất niềm trong sáng trẻ thơ, những điều không tưởng vẫn có thể xảy ra vào phút cuối cùng. Người đàn ông lạ mặt lầm lì ngày ngày đưa hoa ra ngôi mộ sau nhà cuối cùng cũng mỉm cười với cô, những cuộc gặp gỡ khác trong đời rồi cũng đến.”

Friday, August 24, 2018

Thân thuộc?

Trăng chuẩn bị tròn, mờ ảo len xuống qua làn mây. Cái thứ ánh sáng dịu dàng này, cái gió biển nhẹ nhàng này chỉ càng làm mình thêm vấn vương cái xóm nhỏ ở đây quá lắm. Mình ghét bản thân khi yếu đuối tốn thời gian vì những thứ mà biết rõ đáng nhẽ không nên đâm đầu vào, nhưng mỗi khi một mình trong những buổi tối như tối nay mình thực sự thèm khóc, thèm có ai đó để dựa vào, để được ôm, để được cho họ biết rằng mình thực sự yếu đuối, mình muốn được che chở chứ chẳng phải như cái vẻ ngoài tưng tửng mình vẫn thường tỏ ra, rằng sự cố gắng cứng cáp bên ngoài của mình đang phải trả giá bằng nỗi buồn dai dẳng bên trong chẳng biết xoa dịu xoá mờ đi bằng cách nào…Để rồi những khi buổi sáng hay chiều, đi bơi hay đi dạo, biển đều êm đềm dịu dàng hết mực, những khi đi loanh quanh cái hiên cái sân nhỏ để cái không khí của buổi đêm thoáng đãng mơn trớn ngấm vào người, những khi ngồi dưới hiên nhà ngắm trăng ngắm trời qua giàn nho phía trên nghe tiếng bài hát “Lại nhớ người yêu” vọng lại từ phía đầu ngõ - lại  là cái bài quỷ ấy, luôn xuất hiện vào lúc người ta mềm yếu nhất, rồi …và thế là mình sẽ lại muốn khóc. Khóc vì mãi vẫn không hiểu tại sao lại có cảm giác thân thuộc gắn kết quá đỗi với nơi này, cứ như thể ở một chiều không gian một kiếp nào đó nó đã từng thuộc về mình và mình từng thuộc về nó rất lâu, nhưng ở đây, kiếp này mình lại phải thừa nhận rằng mình sẽ sớm phải lìa xa nó thôi, sẽ chẳng có lý do gì để mình lại tiếp tục được sống trong nó như những ngày này nữa.
Uh rồi mọi thứ sẽ đều thay đổi, ngay cả cái khu làng quê với cồn cát tưởng như bí mật lánh thật sâu và xa khỏi đô thị này rồi cũng sẽ bị đổi mới, bị khai quật làm resort này nọ, thì rồi nó cũng có thể sẽ chẳng còn là của riêng mình như lúc này , chẳng làm mình yêu đến như bây giờ, cớ sao phải thương đến vậy. Nhưng nghĩ là việc của nghĩ thôi, còn con tim vẫn thổn thức, và thổn thức vấn vương vì những thứ mà mình không thể nào hiểu nổi.
Uh thôi, dẫu sao, mình đã buồn, vui, khóc, cười...ở nơi này, một phần của mình đã ở lại đây.