Trăng chuẩn bị tròn, mờ ảo len xuống qua làn mây. Cái thứ ánh sáng dịu dàng này, cái gió biển nhẹ nhàng này chỉ càng làm mình thêm vấn vương cái xóm nhỏ ở đây quá lắm. Mình ghét bản thân khi yếu đuối tốn thời gian vì những thứ mà biết rõ đáng nhẽ không nên đâm đầu vào, nhưng mỗi khi một mình trong những buổi tối như tối nay mình thực sự thèm khóc, thèm có ai đó để dựa vào, để được ôm, để được cho họ biết rằng mình thực sự yếu đuối, mình muốn được che chở chứ chẳng phải như cái vẻ ngoài tưng tửng mình vẫn thường tỏ ra, rằng sự cố gắng cứng cáp bên ngoài của mình đang phải trả giá bằng nỗi buồn dai dẳng bên trong chẳng biết xoa dịu xoá mờ đi bằng cách nào…Để rồi những khi buổi sáng hay chiều, đi bơi hay đi dạo, biển đều êm đềm dịu dàng hết mực, những khi đi loanh quanh cái hiên cái sân nhỏ để cái không khí của buổi đêm thoáng đãng mơn trớn ngấm vào người, những khi ngồi dưới hiên nhà ngắm trăng ngắm trời qua giàn nho phía trên nghe tiếng bài hát “Lại nhớ người yêu” vọng lại từ phía đầu ngõ - lại là cái bài quỷ ấy, luôn xuất hiện vào lúc người ta mềm yếu nhất, rồi …và thế là mình sẽ lại muốn khóc. Khóc vì mãi vẫn không hiểu tại sao lại có cảm giác thân thuộc gắn kết quá đỗi với nơi này, cứ như thể ở một chiều không gian một kiếp nào đó nó đã từng thuộc về mình và mình từng thuộc về nó rất lâu, nhưng ở đây, kiếp này mình lại phải thừa nhận rằng mình sẽ sớm phải lìa xa nó thôi, sẽ chẳng có lý do gì để mình lại tiếp tục được sống trong nó như những ngày này nữa.
Uh rồi mọi thứ sẽ đều thay đổi, ngay cả cái khu làng quê với cồn cát tưởng như bí mật lánh thật sâu và xa khỏi đô thị này rồi cũng sẽ bị đổi mới, bị khai quật làm resort này nọ, thì rồi nó cũng có thể sẽ chẳng còn là của riêng mình như lúc này , chẳng làm mình yêu đến như bây giờ, cớ sao phải thương đến vậy. Nhưng nghĩ là việc của nghĩ thôi, còn con tim vẫn thổn thức, và thổn thức vấn vương vì những thứ mà mình không thể nào hiểu nổi.
Uh thôi, dẫu sao, mình đã buồn, vui, khóc, cười...ở nơi này, một phần của mình đã ở lại đây.
No comments:
Post a Comment