Sunday, September 16, 2018

Pure love

Chị 

Gặp mình nơi xứ người chị hào hứng kể mình nghe chuyện tình của chị với một người đàn ông nhiều hơn mình đến hai chục tuổi nơi đây. Chị khi ấy gần bốn mươi, chẳng thể nào tàn tạ hơn sau cuộc hôn nhân đổ vỡ và sự đánh đập dã man của người chồng cũ. Mười tám tuổi, chị đẹp đủ để một anh chàng đẹp trai đang học đại học bỏ dở về tận Vũng Tàu đòi cưới chị. Đám cưới xong hai người về Đà nẵng quê anh sinh sống. Ngày ngày chị dậy từ ba giờ sáng đi bán thịt bò với mẹ chồng và cô họ, cũng kiếm được kha khá, lại giản dị nên cũng tích cóp được kha khá. Anh ở nhà không nghề nghiệp mãi cũng chán, xin vợ tiền để đi học lái taxi, rồi lại xin thêm tiền tiện thể học lái xe tải. Chị nhớ rõ từng ấy tiền quy ra vàng là bao nhiêu, mình thì chẳng nhớ được mấy số má đó chỉ biết rằng khá nhiều, chị bảo có đợt năm bao nhiêu đó chị còn có đến khoảng 50 triệu tiền tiết kiệm, đủ để mua mảnh đất nhưng rồi nghe anh nói lại thôi không mua, đợi mua chỗ mặt đường to hơn, và dĩ nhiên số tiền ấy sau đó tiêu vào quán xá của anh. Thế rồi anh lái xe tải, có bồ và về nhà đánh đập chị. Chịu không nôỉ chị đòi li dị, anh không cho tiếp tục đánh chị. Thế rồi cực chẳng đã chị ôm con nhỏ chạy về nhà mẹ đẻ. Bố thì đau ốm, mẹ cũng chẳng khá hơn, nên hầu như cũng chẳng giúp được gì. Hàng ngày chị ngồi ở quán lụp xụp bán mấy hàng lặt vặt, cà phê này nọ lo kiếm đủ tiền chạy bữa ăn từng ngày và cho thằng cu con đi học.
Năm sáu năm bỏ chồng về quê chị cũng chẳng quen biết một ai, người chị gầy xác ve mặt hốc hác, răng rụng sâu liểng xiểng vì thiếu chất sau sinh con không có cái bồi bổ, quần áo thì chẳng bao giờ có lấy cái lành lặn, và chỉ toàn là đồ lượm thừa của người khác thải ra mặc lại. Nói chung là xấu chẳng thể xấu hơn. Thế mà chị chẳng ngờ được có một ông tây từng sang Việt nam rất nhiều lần, mỗi lần lại đến Vũng Tàu cả chục ngày và thường ngồi đúng bàn đầu tiên của nhà hàng sang trọng bên kia đường để nhìn sang phía quán cóc nhỏ của chị. Rồi một hôm ông cũng nhờ bé lễ tân chạy sang hỏi chị liệu có thể đi ăn tối với ổng được không, dĩ nhiên chị từ chối ngay tắp lự. Thế rồi mấy ngày sau ôngr cứ qua quán chị ngồi chình ình ở đó, mua khi thì bao thuốc lá lúc thì lon bò húc mà dúi cho cả 50k đến 200k bảo giữ lấy tiêu. Chập tối đó, sau khi dọn quán, chị ngồi trước hiên hóng gió nghỉ ngơi, ổng từ đâu tới. Cuống quá và cũng chẳng hiểu tẹo tiếng anh nào chị gọi thằng con lớp 7 ra bập bẹ với ông Tây. Hoá ra ổng xin phép thằng cu con cho ổng được đưa mẹ nó đi ăn tối, đúng 1h sau ổng trả về đây. Chị sợ quá chẳng dám đi nhưng thằng con bảo thôi người ta lịch sự thế thì mẹ cũng cứ đi đi. Thế là chị đi, lên quán lịch sự lắm mà chị chỉ dám gọi đúng một tô bún bò. Bún nóng nên có lúc răng sâu nó đau lên, người chị đau điếng đi thế mà ông Tây ấy cũng để ý thấy. Sáng hôm sau ổng khăng khăng dẫn chị đi làm răng, nói còn 3 ngày nữa phải về nước rồi mà không làm được răng cho chị ổng không yên tâm. Thấy kì lạ lắm, nhưng bé lễ tân cứ kêu ổng thương chị thiệt đó, chị cứ đi đi cho ổng vui, thế rồi chị cũng đi. Ổng chọn quán to xịn nhất Vũng Tàu lúc bấy giờ mà chị vào thấy nhân viên nhìn chị khinh bỉ, hách dịch vì vẻ bề ngoài của chị, họ tưởng rằng ông Tây kia có tiền chỉ cần xum xue ổng là được, có ngờ đâu ổng đã bảo với chị rằng toàn quyền quyết định là ở chị. Thêm phần là làm răng thì tốn cả trăm triệu cho hàm răng hư những 19 chiếc, số tiền quá lớn với chị nên chị bảo để chị suy nghĩ đã. Thế rồi ngày mai chị cũng vẫn chưa quyết định được có làm hay không, mà ông ý lại hết thời gian rồi, thế là ông ý bảo hẹn 3 tháng nữa ông ý sẽ quay lại dẫn chị đi làm răng, giờ thì cầm lấy thẻ của ông ý, mỗi tháng được rút ra 1 triệu để tiêu, đừng rút hơn. Chị cũng làm theo. Ông đi, hai tháng sau ông đã nôn nóng quay lại Việt Nam gặp chị. Rồi lần này cũng có duyên, chị được bạn mách cho chỗ làm răng đẹp lại giá cả phải chăng nên chị cũng đi làm. Sau đó ổng còn muốn tặng chị một cái xe SH mới tinh, nhưng chị từ chối. Chị nhờ bé lễ tân dịch hộ là nếu có thương chị thật lòng thì chỉ cần giúp hơn 10triệu để chị chuộc cái xe honda cũ ra, vì mấy tháng trước không có tiền làm ma cho bố chị chị đã phải cầm nó. Thấy ông nôn nóng bảo người gọi taxi để đưa chị đi chuộc xe luôn mà chị mừng suýt khóc, không nuốt nổi bát phở bò đang ăn dở. Ông cười trìu mến bảo là ăn hết đi, cho no đã thì mới được đi lấy xe. Chuộc xe hết 10tr 300k ông đưa cả 11tr nhưng chị trả lại 700k, vì với chị lúc ấy lấy được cái xe là quý báu quá rồi. Ngày ông đi, ông muốn chị đưa ông ra sân bay, thế rồi trước khi ông bay ông lại cẩn thận đưa chị ra bến xe, ngồi lên xe rồi ông mới yên tâm. Chưa kể trước khi đi ông với 1 ông bạn khác đi rinh về cái điện thoại cảm ứng những 6 triệu lúc bấy giờ, dúi cho chị đâu năm bẩy triệu bảo chị cầm về lỡ ra thì tiêu, dặn cất cẩn thận đi. Chị ngồi ô tô đi về mà cứ 5 phút ông lại gọi một lần, chẳng biết có phải sợ chị lơ ngơ bị lừa hay do nhớ chị. Mà chị thì có hiểu gì đâu, cứ yes yes hoài thôi à, còn ổng tự nói một mình. Cũng may từ đó có cái điện thoại thông minh nên chị bập bõm dịch được qua lại nói chuyện với ông. Ông bảo đúng sinh nhật chị tầm tháng 5 ông sẽ về nữa, và đưa chị đi chơi. Trước một tuần ông nhắn chị ra sân bay đón ông, rồi ông đưa chị đi chơi Phú Quốc, Đà Nẵng, Hội An, Phú Yên, Nha Trang. Về đến Vũng Tàu ông tổ chức sinh nhật hoành tráng nhất trong đời chị, chị được mời hết bạn bè thân thiết, chỉ cần ai từng giúp đỡ chị là chị cũng muốn mời người ta đến để cám ơn. Rồi ông lại ngỏ ý đưa chị về nước ông du lịch 3 tháng. Ba tháng ở nơi vùng quê hẻo lánh này, ngày ngày ông đi làm chỉ có mỗi chị ở giữa khu đất rộng mênh mông chị cũng sợ lắm, nhưng họ nảy sinh tình cảm với nhau. Còn một tháng nữa chị mới về nước mà ngày nào trước khi đi làm ông cũng ngồi khóc một chặp, kêu là giờ mi đi về rùi ta buồn sao chịu nổi. Thế rồi, chị lên máy bay về nước ông cũng mua vé về cùng luôn. Lần này về để xin visa sang lại, rồi sang đây họ đi làm thủ tục kết hôn luôn. Ông về dạy chị tiếng Anh từ những thứ cái bàn, cái ghế…lái xe đưa chị đi làm hàng ngày rồi sau đó vì giờ giấc chênh lệch mà ở cái xứ này không biết lái xe cứ như là què cụt ý, thế là ông lại trả nhiều tiền cho chị đi học lái xe. Chị nói có nằm mơ cũng chẳng tin nổi có người lại tốt với mình đến thế. Chị biết ơn ông lắm, dù ông có hay quạo quạo, hiếm khi ăn nói ngọt ngào, đấy, mấy hôm nay ông đang cáu với chị vì cái tội không nghe lời ông, đã bảo không làm mà cứ tự ý đi chặt cái cây làm gì.

Ông 

Hôm sau trong lúc nói chuyện với bạn mình-là hàng xóm nhà ông, thì bạn mình bảo khi xưa ông cũng từng qua mấy nước châu Á như Indonesia, Việt Nam để tìm vợ. Ông kêu ông chọn chị vì khi ấy chị xấu quá, chắc chắn chẳng ai muốn chị. Ông thấy như thế an toàn hơn. Khỏi phải nói mình thất vọng thế nào, cái mối tình đẹp lung linh mình mường tượng khi được nghe kể lại từ phía chị hoá ra lại là thế này từ phía bên kia sao? Có bao nhiêu mối tình trong cuộc đời này cũng xảy ra với các động cơ, cảm xúc khác nhau từ hai phía theo cách đó? Sẽ ra sao nếu chị biết được điều ông đã từng chia sẻ với người hàng xóm kia? Uh, có khi không rành ngoại ngữ lại là một cái hay, để chị cứ thế mà yên vui, cũng chẳng biết rằng vừa mới trước khi mình và bạn mình qua, ông còn định đưa chị lên máy bay trả chị về nước. Dù thực ra, từ quan sát của bạn mình, thì thực chất ông yêu chị, và có lẽ cũng chỉ có chị mới sống được với một người cứng đầu bướng bỉnh như ông. Họ tìm thấy nhau như những mảnh ghép còn thiếu, bạn mình nói. Chỉ là bản chất ông khá là tằn tiện, saving account cũng không có nhiều nên gần đây khi đưa con trai riêng của chị qua bên này ông thấy không yên tâm, ông luôn sợ chị sẽ chiếm đoạt hết tài sản của ông rồi bỏ rơi ông. Ngày hôm sau, ông gọi cho bạn mình thăm dò về cuộc nói chuyện hôm qua, bạn mình nói chị chỉ toàn kể tốt về ông, nói rằng biết ơn ông , mà thực là như thế thật. Nghe xong ông chỉ nói: thật thế á? nhưng bạn mình nghe được tiếng thở hài lòng của ông.

~

Hi vọng mọi chuyện tốt đẹp với họ, và rằng dù họ thật chẳng khác Chí Phèo với Thị Nở, đều không hoàn hảo nhưng họ rất phù hợp với nhau và họ yêu nhau, yêu cả nét xấu của nhau. Hi vọng sự thật là thế, để mình vẫn còn có thể bấu víu vào đâu đó mà tin rằng tình yêu là có thật, dù đôi khi không khéo léo con người ta rất có thể vô tình nói những câu đi ngược lòng mình hay làm đau đối phương. Hi vọng rằng trên tất cả những thứ tưởng như không nhỏ mà lại hoá ra nhỏ nhặt ấy thì tình yêu sẽ hoá giải tất cả.
Những ngày này, chứng kiến và nghe quá nhiều chuyện liên quan đến gia đình, tình yêu, từ nhiều phía khác nhau, mình lại vật vã với những câu hỏi đã có từ rất lâu. Đã luôn có quá nhiều thắc mắc nghi ngờ, nhưng ơn trời chưa bao giờ mình hết hi vọng vào tình yêu, thế nên mình vẫn hi vọng và mong chờ rằng một ngày kia không xa mình sẽ được gặp tình yêu đích thực của mình, để mình thấy rằng nó thực sự tồn tại, và nó sẽ trả lời cho mọi cái thắc mắc của mình bấy lâu nay một cách đơn giản nhất: rằng tình yêu nó thế.
Chiều tối ngồi uống bia ở community halls với 1 người bạn, chú tầm 50 tuổi và có rất kinh nghiệm sống và trải nghiệm thú vị. Mình hỏi chú bằng cách nào để mình biết rằng một người đến với mình bằng thứ tình yêu trong sáng tinh khiết pure love chứ không vì bất kỳ lí do nào khác. Mình chỉ muốn pure love thôi, mình sẽ hurt so much nếu bị ở trong một mối quan hệ mà người ta đến với mình vì tiền bạc, vì thấy muốn ổn định, vì chán việc có nhiều mối quan hệ không đi đến đâu nên thôi tặc lưỡi cưới cho xong, em này cũng tạm được…Bất cứ động cơ nào đều là không trong sáng, mình ghét điều đó. Nghĩ một lúc, chú bảo có hai điều có thể giúp mình nhận ra, đó là ánh mắt của người ta khi nhìn mình, và cảm giác của mình khi hôn, khi gần gũi người ta.
Bingo, uh đơn giản thế mà mình không biết nhỉ. Chiêm nghiệm lại với mối quan hệ gần đây thấy đúng thật. Thảo nào mình thấy struggling đến thế. Hẳn nếu đúng là pure love mình hằng mong chờ thì nó đã dễ dàng hơn rất nhiều. Keep hoping and waiting for ur love, girl. One day you will find it, no worries.

No comments:

Post a Comment