Wednesday, November 12, 2014

Chiều cúc thạch thảo

Mình đọc đâu đó rằng hãy luôn mang theo giấy bút, bởi đôi khi những bức ảnh không thể truyền tải hết cảm xúc của ta, và qua thời gian cảm xúc với nó sẽ khác đi. Quả vậy, đôi khi mình ước có máy móc nào đó có thể lưu giữ được cả cảm xúc, tâm tư của mình. Mình muốn lưu lại khoảnh khắc tối tối bước ra đến cửa thư viện là nhìn thấy dàn đèn vàng đẹp nao lòng, để rồi sau đó đạp xe trên lưng đồi nhìn xuống xa xa là cả một thung lũng với những ánh đèn ấm áp.
Lần khác, mình muốn lưu lại ánh nắng qua kẽ lá mỗi sớm mai, lưu lại hình ảnh những em bé chập chững đi cùng bạn cún được bố mẹ đưa đến campus vào ngày cuối tuần.
Mình muốn lưu lại những buổi chiều như này. Không phải những chiều nắng vàng ươm, trời trong xanh vời vợi , không phải tiếng chim líu lo rộn rạng như hàng sáng mình vẫn gặp như những ngày trước. Nhưng không hề làm giảm sự say mê của mình với cái trời âm u, gió lành lạnh báo hiệu một mùa đông về này. Ngồi một mình sau dốc cao của thư viện, mặc cái gió lạnh thấm dần vào từng tế bào, lắng nghe tiếng thì thầm của vạt cúc dại nhỏ thấy thật dễ chịu làm sao. Chợt thấy những khó khăn chỉ giúp mình trân trọng những giây phút này trong đời.


No comments:

Post a Comment