Cuối cùng thì cũng thuyết trình xong bài đầu tiên, và tiếp sau đó sẽ là rất rất nhiều bài thuyết trình nữa. Cũng chẳng phải mình quá hài lòng về những gì đã làm, nhưng ngay lúc này thấy …đau đầu :v má ơi tại trưa không ngủ được, đang ngủ thì nhạc chuông của tên nào đó kêu lên, thế là dậy, nên giờ người cứ đơ đơ.
Nay trời chuyển sang đông, cứ âm u âm u, dù sáng lúc đi nắng khá đẹp, nhưng nói chung là hợp tâm trạng của mình. Vì sao ư, mình thấy như trút được 1 gánh nặng khi kết thúc nó, nhưng hình như mình bị ảnh hưởng bởi cái nhìn của người khác hay sao ấy. Rồi mình còn 1 tật xấu nữa đó là hơi kì vọng quá vào những gì mình làm, mình luôn muốn được công nhận, muốn được dẫn đầu chăng? Chính vì thế có phần hơi buồn khi nó ko được thành công rực rỡ hay không được tung hô khen ngợi, hoặc giả như hôm làm kiểm tra Taiwanese culture ko được tốt lắm mình thấy hơi có chút gợn gợn buồn. Cũng lạ, mình luôn thấy mình không cần sự bon chen với người khác, ai hơn gì mình thì hơn, mình vui cho họ, thực lòng vui ấy, nhưng mà việc mình làm mình cũng muốn nó tốt. Tránh làm sao được sự so sánh giữa cuộc sống nhỉ??
Nay trời chuyển sang đông, cứ âm u âm u, dù sáng lúc đi nắng khá đẹp, nhưng nói chung là hợp tâm trạng của mình. Vì sao ư, mình thấy như trút được 1 gánh nặng khi kết thúc nó, nhưng hình như mình bị ảnh hưởng bởi cái nhìn của người khác hay sao ấy. Rồi mình còn 1 tật xấu nữa đó là hơi kì vọng quá vào những gì mình làm, mình luôn muốn được công nhận, muốn được dẫn đầu chăng? Chính vì thế có phần hơi buồn khi nó ko được thành công rực rỡ hay không được tung hô khen ngợi, hoặc giả như hôm làm kiểm tra Taiwanese culture ko được tốt lắm mình thấy hơi có chút gợn gợn buồn. Cũng lạ, mình luôn thấy mình không cần sự bon chen với người khác, ai hơn gì mình thì hơn, mình vui cho họ, thực lòng vui ấy, nhưng mà việc mình làm mình cũng muốn nó tốt. Tránh làm sao được sự so sánh giữa cuộc sống nhỉ??
À, viết ra mới chợt nhận ra, đó ko phải là tật xấu, đó là lòng tự trọng của mình, mình không muốn bị coi thường. Nhưng vấn đề là ở chỗ mình đòi hỏi cao quá, đôi khi thành áp lực quá và mình không thể enjoy cuộc sống mọi giây phút. Hồi xưa cũng thế, cứ lao vào như con thiêu thân, ban ngày đi làm mệt xong tối về chả nghỉ ngơi chơi bờ mà đâm đầu học ngày tiếng anh, chả thấy vui vẻ gì đâu, nhưng nghĩ dùng nhiều thật nhiều thời gian ko quản đến sức khỏe, rồi khi mình giỏi mình sẽ dừng lại. Nhưng biết khi nào là giỏi? là thoả mãn cái mong ước của bản thân? Nhớ những ngày vắt kiệt sức khoẻ vì gắng kiếm đc học bổng, giờ được rồi thì lại lao tâm khổ tứ vì điểm cao, mà quên đi mục tiêu lúc trước của việc đi học này, là giải thoát mình, là 1 lần được học, được làm những điều mình thích, được ở 1 nơi đẹp và yên bình, giữa núi non trùng đẹp. Đấy, chỉ đơn giản thế thôi, thế mà khi đạt được rồi đến đây mình lại khiến bản thân bị stress với những lo lắng không đâu, rồi áp lực muốn làm 1 cái j hoành tráng lớn lao vĩ đại cho xã hội. Biết rằng có mục tiêu là tốt, nhưng mình cảm thấy mình đang đi không đúng hướng. Dẫu rằng dường như nhìn bề ngoài mình rất biết cân bằng cuộc sống, hàng ngày mình đều đi bộ, enjoy với thiên nhiên, hạnh phúc vì được ở chốn này, trân trọng những gì - ngoài học hành mình có, gia đình, người yêu, tình cảm của những người bạn mới. Nhưng chỉ có bằng đó thứ là mình hài lòng. Mình không bằng lòng với cách mình đang làm, đang học. Mình không biết cân bằng thời gian, để có thể vừa học mà vẫn thấy vui.
Phải thay đổi cách học!!!!!! ko mê man trong nó nữa!!!! 2 năm không dài, còn nhiều thứ thú vị hơn ngoài trường học và cái thư viện. Hờ biết thế cơ mà ko học thì sao về đc nước :v Lối thoát nào cho những đứa học dốt đây ta hâhhaa
No comments:
Post a Comment