Ôi mình muốn kêu lên là mình chán những ngày này. Sao lại thế nhỉ. 1 mình 1 chốn, campus vừa rộng vừa đẹp, không áp lực bài vở lắm. Đã tự cho phép bản thân 1 kì nghỉ đông đúng nghĩa, thế mà cái sự thư thái nó chạy đâu mất, tìm hoài ko thấy. Hay mình là cái kiểu phải hoạt động thật nhiều, có áp lực thật nhiều mới thấy háo hức sống được nhỉ. Hâm quá.
Chiều nay nắng đẹp lắm, nắng bừng lên sau cả 1 tuần âm u rét mướt. Vội vã ra ngoài chớp lấy chớp để cái ánh nắng kì diệu ấy, cái màu xanh trong của vòm trời cao vời vợi kia. Mình biết cái vẻ đẹp nay chẳng kém cạnh gì cái đẹp ở CCU hơn 1 năm trước đâu. Thế mà giơ máy ảnh lên chụp chụp, rồi lại chẳng hài lòng. Cố vớt vát tìm góc này góc kia mà cứ thấy thiếu đi cái gì đó mà nắng dù có tươi có đẹp đến mấy cũng chẳng thể cười trong các bức ảnh mình chụp nổi. Chán.
uh chẳng nhẽ cái câu : người buồn cảnh có vui bao giờ nó lại đúng đến vậy???
-------
Tối nằm nghĩ ra rồi. Không tiếp tục thế này thêm ngày nào được nữa. Phải háo hức hồ hởi sống trở lại với những kế hoạch, với việc này việc kia thôi. Cuộc sống quá quý giá để mà buồn bã vô cớ và sống nhạt nhẽo thế này. Jiayouuuu!
No comments:
Post a Comment