Uh thế là cái năm 2015 của mình kết thúc với một chuyến đi mất kính, mất tiền, mất đủ thứ...Mọi thứ xảy ra kể cả trong ngày hôm nay đều là sự lỡ dở. Cả đến phút cuối cùng những tưởng rằng một hình xăm sẽ mang đến một khởi đầu mới thế mà lại thành ra không làm được.
Rồi giờ nước mắt đang chảy vì bất lực chăng, có lẽ không hẳn thế. Nhưng tiếc và buồn. Tiếc cho em mình, cho những con người trẻ không có cơ hội đi ra khỏi cái lũy tre làng, khỏi vùng đất quen thuộc của họ để có thể nhìn thấy thế giới ở nhiều khía cạnh khác hơn. Rồi một mai khi tuổi trẻ qua đi, khi không còn đủ sức lực và khả năng để bứt ra khỏi nó, rồi họ sẽ mãi chỉ ở đó, mãi không có cơ hội ấy nữa. Dẫu biết rằng mỗi người một lựa chọn, rõ là không đúng đắn khi lo chuyện cuộc đời người khác như thế, thế mà mình vẫn tiếc ấy. Chắc hẳn cũng là đó là em gái mình. Tất cả những bài học mình học được từ cuộc sống, bằng tất cả trải nghiệm, đánh đổi và tuổi trẻ của mình, cộng với tình thương yêu... mình muốn truyền hết lại cho em, mong rằng em sẽ giúp ích phần nào trong cuộc sống của em. Nhưng có lẽ có những thứ chỉ có thể đến với thời gian, với trải nghiệm và trưởng thành của chính em mà thôi. Rồi em cũng sẽ lớn thôi em gái bé bỏng của chị. Đôi khi chị ước chị có khả năng thuyết phục giỏi hơn chút, hoặc bằng cách nào đó chị cho em thấy thế giới mà chị đã đi qua...Nhưng lại nghĩ lại, việc của chị chỉ là yêu em, mong những điều tốt đẹp nhất đến với em thôi. Còn lựa chọn cuộc sống là do em mà nhỉ. Thế nhé em gái.
---------
Uh thì tính thay cover, viết vài câu cho cái ngày hôm nay tý xíu mà nhớ đến mấy lời nhắn nhủ của Tina, rồi cả tấm thiệp của Nurul...thế là lại nức nở. Sau những xui xẻo, mất mát thì mình vẫn thật may mắn vì luôn được sống, được nhận tình thương thật nhiều.
Mọi việc xảy ra như nó cần phải xảy ra. Rồi cuối cùng mọi thứ sẽ ổn thôi. Rồi như việc sau một ngày dài này cuối cùng mình vẫn thấy bình yên quá đỗi khi bước chân về đến Chung Cheng, về đến nhà. Rồi như việc đêm qua lúc bắn pháo hoa, chạy ngược dòng người ấy. Dĩ nhiên khi ngược lên tìm chỗ bạn mình đang đứng, cũng là tin rằng lên cao hơn sẽ nhìn được rõ hơn, đẹp hơn chỗ hiện tại nhưng chỉ có mình mình chạy ngược lên và tất cả mọi người chạy xuống núi thì có do lắm chứ, tưởng rằng họ đang đi về phía có pháo hoa đẹp hơn, và biết đâu bạn mình cugnx đang chạy trong đám đông ấy. Mình nên làm thế nào, nhưng rút cục rồi mãi sau đã phát hiện ra họ chạy để tranh thủ ra khỏi chỗ đó sớm. Và mình đã làm một việc đúng là chạy theo niềm tin và trách nhiệm của mình. Uh thôi duy diễn linh tinh thế đủ rồi.
After all, tomorrow is another day!
No comments:
Post a Comment