Tháng 12… mùa đông Hà Nội của mình thực sự đang hiện diện nơi đây, nơi mà hơn ba năm qua mình chỉ thấy có nắng vàng và gió se se lạnh quanh năm. Cái lạnh đặc biệt giữa tiết trời u ám ấy dễ dàng làm cuộc sống chùng xuống, chậm lại, mình sẽ lại thường xuyên lang thang, thơ thẩn hít hà tận hưởng cái lạnh ngấm tận vào trong da thịt đến lúc không chịu được mới thôi. Và mình biết cái sự thảnh thơi ấy là một phần nhất định cần có trong cuộc sống của mình. Mình yêu màu nắng, hào hứng tràn đầy năng lượng với những ngày bận rộn, mình rất thích thế, nhưng rồi chắc chắn sau một thời gian liên tục, mình sẽ nhanh chóng tìm về những buổi chiều man mác, những cánh đồng thênh thang cái màu vàng của gốc rơm và màu của đất. Nếu như không vì quá lạnh thì mình tưởng như có thể lang thang ở đó mãi thôi. Trời ơi sao cuộc sống lại có những sắc màu tuyệt diệu đến thế. Quanh năm, mỗi mùa mỗi ngày lại có những thứ giản dị mà đẹp đến mê mẩn.
Gần đây mình nhận ra rằng, cùng với thời gian, những khoảng không yên lặng giữa những ngày sống sôi nổi say sưa lại là điểm giúp mình trưởng thành hơn, hiểu bản thân mình hơn. Mình cũng thôi không thắc mắc về những diễn biến tâm lý phức tạp từ đợt tháng 3 tháng 4 vừa rồi nữa, mà thầm cám ơn nó. Có vẻ như chính những ngày mất phương hướng ấy lại là thời gian mình hiểu sâu hơn bản thân, có được sự chín chắn nhất định trong suy nghĩ, khiến mình tự tin về con người mình hơn bao giờ hết. Nếu như những ngày năm 25 tuổi mình nhận ra bản thân không thể chấp nhận cái thực tế đang diễn ra xung quanh, mình sôi sục thay đổi và kiên quyết ra đi để kiếm tìm. Rồi những ngày của năm 27 tuổi mình nghĩ rằng đã tìm ra câu trả lời cho lý tưởng sống cá nhân, đồng thời thu lượm một lượng kha khá kiến thức để hiểu thế nào là nuôi dạy một em bé một cách tốt nhất theo quan điểm cá nhân, và quan trọng hơn, mình nhận ra một nấc thang mới của sự nhân văn, để biết rằng mình sẽ yêu mọi em bé, không chỉ con mình mà cả con của người khác, cả những em bé khoẻ mạnh và cả những em bé thiếu may mắn. Thế nhưng, quả thực sau những ngày tháng sóng gió vật lộn với chính nội tâm của mình kia thì gần đây mới có thể xuýt xoa rằng bây giờ mình thực sự tự tin vào bản thân, vào sự bình tâm giữa cuộc đời, để có thể truyền lại cho thế hệ sau một cách tốt nhất, tốt hơn trước kia rất rất nhiều. Rút cục thì mình đã làm được, và mình tin rằng thế giới quan và nhân sinh quan là đại diện có ý nghĩa nhất mà mình có thể để lại trong đời, thể hiện giá trị và ý nghĩa của bản thân mình ở cõi đời sống này và mình tự hào đã tìm được nó.
—
Nếu để trích dẫn điều mình tâm đắc nhất ở thời điểm này, muốn ghi lại đó là sự hiểu về mấy câu trong Bát nhã tâm kinh 心經:
“色不異空。空不異色。色即是空。空即是色。受想行識。亦復如是。”
(Sè bù yì kōng. Kōng bù yìsè. Sèjíshìkōng. Kōngjíshìsè. Shòu xiǎng xíng shí. Yì fù rúshì.
Dịch là: Sắc chẳng khác không, không chẳng khác sắc; sắc tức là không, không tức là sắc; thọ, tưởng, hành, thức cũng lại như vậy.)
Nó tóm tắt lại những gì mình tìm ra ở cuộc sống, rằng mọi thứ xảy ra trong đời đều có tính hai mặt, luôn luôn biến động chuyển hoá, có mà như không, thực đấy mà có khi lại chỉ là ảo. Mọi khổ đau, hạnh phúc, khó khăn…đều chỉ như một trò chơi của cuộc đời, hà cớ chi phải toan tính vật lộn sầu não làm chi. Đời đưa cho cái gì thì vui vẻ nhận lấy hết, âu cũng chỉ là một experience thôi mà. Hãy để mọi thứ đến cũng được và đi cũng được, nắm giữ vật vã làm chi, hãy tận hưởng hưởng nó. Hiện tại, giây phút này ngay đây là quan trọng nhất,
Ước rằng Fairy Lady và T biết và hiểu những điều này. Có lẽ mình sẽ viết cho họ nữa, biết đâu nó lại là một cái duyên để họ được gặp những điều trên vào những thời điểm khó khăn nhất này.
—
Gần đây vô tình biết được có nhiều người bạn cũng bị khủng hoảng như mình đợt trước quá. Có những người rất giỏi, có những người rất thông thái nhưng họ cũng là con người, và họ cũng có những vấn đề tâm lý cần giải quyết y như những người bình thường khác. Cái mà giới khoa học hay gọi đó là depression hay có vấn đề về sức khoẻ tinh thần này nọ ấy, mình thì nghĩ đó là sự tất yếu trong quá trình trưởng thành mà con người ai cũng sẽ gặp phải. Mỗi con người ở mỗi giai đoạn mỗi nấc thang sẽ lại có những cuộc đấu tranh khác nhau của giá trị nội tại trong bản thân với cuộc sống xã hội bên ngoài. Nói một cách khác, chúng ta sẽ vận động đấu tranh struggle để lớn lên, nhưng sẽ không theo đường thẳng mà theo hình vòng xoáy vỏ ốc, xa dần cái lõi trung tâm ấy nhưng struggling sẽ luôn có. Và vì nó là tất yếu như thế nên take it as it is và enjoy it.
Rất tâm đắc câu của Ernest Hemingway:
“By then I knew that everything good and bad left an emptiness when it stopped. But if it was bad, the emptiness filled up by itself. If it was good, you could only fill it by finding something better”
Sunday, December 17, 2017
Saturday, December 9, 2017
A case of you
Đã gần 12h đêm nữa rồi, chưa làm được gì cho ra tấm ra món. Tối nay định hạ quyết tâm sẽ viết blog, có quá nhiều thứ muốn viết suốt từ 2-3 tuần trước rồi thế mà mấy bữa nay lại cứ lần chần mãi, chẳng thấy có mood lắm, mà đã thế mình lại muốn cái blog riêng tư này chỉ gồm những thứ thật cảm xúc với mình chứ không phải viết vì muốn liệt kê viết cho nhiều. Đáng đời, khi cảm xúc đến thì không tranh thủ viết đi, giờ để ghi lại những mạch suy nghĩ ấy đâu còn dễ nữa.
… List danh sách nhạc mình mới chọn từ chức năng gợi ý trên spotify tuyệt quá, kể ra rất khơi dậy cảm xúc viết của mình. Biết đâu nghe thêm lúc nữa mình lại bất kể hậu quả của việc ngủ muộn mà ngồi viết được thì cũng không tệ. Lạ, có những lúc biết thời gian chẳng dư dả gì mà ngược lại bị hối thúc gấp gáp lắm rồi hoặc bị giới hạn bởi nhiều nỗi sợ nhưng bản thân cứ lỳ ra muốn chậm rãi đắm chìm từng giây phút một, thoải mái trong sự uể oải của chính mình, thả trôi cùng mấy bản nhạc cũ kỹ này những tưởng chẳng cần quan tâm đến cái gọi là ngày mai, là sắp tới.
Ô hay, tự dưng nhận ra mình đang viết hoàn toàn vô định, nó trôi ra ngay trong thời điểm này, trong tiếng nhạc này chứ không như mọi lần thường có một ý tưởng mơ hồ nào đó ban đầu rồi. Chợt thấy hình như cái mô hình cảm xúc độ hứng khởi với cuộc sống lại sắp đi xuống mất rồi. Thế cũng được, too active quá như vài tuần vừa rồi đến nỗi cảm thấy không có đủ thời gian để ngồi viết lại tất cả những hứng khởi ấy, những say mê ấy thì ở một góc độ nào đó mình e rằng nếu kéo dài quá lâu mọi thứ sẽ không còn đủ sâu lắng. Nhưng nói gì thì nói, mình vẫn thích những ngày như vậy. Giá mà cứ sống mãi như thế cả đời chắc cũng thích ấy nhỉ. Còn gì sướng hơn ngày ngày được đắm chìm trong đống sách, xung quanh nhà nhà người người say mê đọc sách. Mà cái thư viện mới phát hiện ra đó còn có cơ man nào là sách truyện cho thiếu nhi, đã thế có vẻ nó còn rất hợp phong thuỷ, mình ngồi trên đó cách ly máy tính mạng mẽo một buổi chiều học được bao nhiêu thứ, và rồi còn ôm mộng sẽ lên đây học hàng ngày để đọc cho vãn cái đống sách thiếu nhi kia. Chưa kể cạnh thư viện là trường mầm non kết hợp cấp một, chao ơi mình mê cái sân chạy cực êm ái và mấy cái cầu trượt đu các kiểu của tụi trẻ con ghê, có hôm buồn ngủ không cưỡng lại được chạy ra đó trượt vài cái ngắm trẻ con ngừoi lớn chơi thể thao, xong rồi vừa chạy vừa nghĩ đôi khi hạnh phúc tự thân thật tuyệt, có vẻ mình đúng thuộc kiểu introvert, lâu lâu bạn bè vui vẻ như bữa trước nấu nướng hay đi ăn uống với T and N thì cũng thích nhưng mà một mình thế này vui một kiểu khác, lại rất trọn vẹn kiểu sastification and fulfillment.
Đại khái là chỉ cần quay vào bên trong mình, chăm chút cho cái mục tiêu chính cốt lõi mình muốn trong thời gian này khiến cuộc sống vui vẻ say mê quá. Mình còn hẹn con bạn Đài loan để học language exchange trở lại, vô tình hai đứa hẹn trong thư viện trường và nó giới thiệu cho mấy quyển sách văn học ở bên này hay quá, đang nghĩ sẽ dùng tiếng trung tóm tắt lại những truyện mà mình thấy có ý nghĩa ấy, xong dịch lại tiếng việt nếu thích, cũng là một ý hay, mình thấy tiếng trung nói của mình rất khá rồi mà chưa bao giờ viết ra theo kiểu nhật kí hay tóm tắt sách truyện gì cả. Mình cũng dạy free tiếng Việt cho một con bạn Đài loan khác, chỉnh âm cho nó xong nhớ ra mình dạy người nước ngoài cái vụ này khá ổn, thế là lại ngồi hì hụi đăng kí dạy online, rồi đăng lên cả fb group của Minxiong để tìm học sinh, sang tuần mình sẽ bắt đầu dạy tiếng Việt trở lại. Kể cũng vui ghê, biết thế đã làm từ ngày xưa. À, mình còn bắt đầu học tiếng Tây Ban Nha với thằng gege, thích quá, có vẻ là âm tiếng TBN khá giống tiếng Việt nên mình học rất nhanh, phát âm khá chuẩn nên lại càng mê. Có hôm bận cực mà bài thì không làm, muộn rồi vẫn mở tiếng TBN lên nghe trước khi đi ngủ, nghe vô thức thôi nhưng mà thấy y như một con nghiện hâm hâm ý. Thôi thế cũng được, có điều kiện với vui thì cứ học đi cần gì biết sau này nó có ích lợi gì không. Chỉ tóm lại là nhiều lúc nàng rất điên, sống rất bản năng follow cảm xúc là chính chứ chẳng biết tính toán căn chỉnh thời gian cuộc sống này nọ gì cả. Thôi kệ, vui là được ;)
P/S: không biết đăt tiêu đề gì cho bài này, lấy bừa tên bài hát đang chạy trên list nhạc mà có vẻ cũng hợp phết ( chưa biết content của bài hái là gì, nhưng thích bạn Joni Mitchell này phết )
… List danh sách nhạc mình mới chọn từ chức năng gợi ý trên spotify tuyệt quá, kể ra rất khơi dậy cảm xúc viết của mình. Biết đâu nghe thêm lúc nữa mình lại bất kể hậu quả của việc ngủ muộn mà ngồi viết được thì cũng không tệ. Lạ, có những lúc biết thời gian chẳng dư dả gì mà ngược lại bị hối thúc gấp gáp lắm rồi hoặc bị giới hạn bởi nhiều nỗi sợ nhưng bản thân cứ lỳ ra muốn chậm rãi đắm chìm từng giây phút một, thoải mái trong sự uể oải của chính mình, thả trôi cùng mấy bản nhạc cũ kỹ này những tưởng chẳng cần quan tâm đến cái gọi là ngày mai, là sắp tới.
Ô hay, tự dưng nhận ra mình đang viết hoàn toàn vô định, nó trôi ra ngay trong thời điểm này, trong tiếng nhạc này chứ không như mọi lần thường có một ý tưởng mơ hồ nào đó ban đầu rồi. Chợt thấy hình như cái mô hình cảm xúc độ hứng khởi với cuộc sống lại sắp đi xuống mất rồi. Thế cũng được, too active quá như vài tuần vừa rồi đến nỗi cảm thấy không có đủ thời gian để ngồi viết lại tất cả những hứng khởi ấy, những say mê ấy thì ở một góc độ nào đó mình e rằng nếu kéo dài quá lâu mọi thứ sẽ không còn đủ sâu lắng. Nhưng nói gì thì nói, mình vẫn thích những ngày như vậy. Giá mà cứ sống mãi như thế cả đời chắc cũng thích ấy nhỉ. Còn gì sướng hơn ngày ngày được đắm chìm trong đống sách, xung quanh nhà nhà người người say mê đọc sách. Mà cái thư viện mới phát hiện ra đó còn có cơ man nào là sách truyện cho thiếu nhi, đã thế có vẻ nó còn rất hợp phong thuỷ, mình ngồi trên đó cách ly máy tính mạng mẽo một buổi chiều học được bao nhiêu thứ, và rồi còn ôm mộng sẽ lên đây học hàng ngày để đọc cho vãn cái đống sách thiếu nhi kia. Chưa kể cạnh thư viện là trường mầm non kết hợp cấp một, chao ơi mình mê cái sân chạy cực êm ái và mấy cái cầu trượt đu các kiểu của tụi trẻ con ghê, có hôm buồn ngủ không cưỡng lại được chạy ra đó trượt vài cái ngắm trẻ con ngừoi lớn chơi thể thao, xong rồi vừa chạy vừa nghĩ đôi khi hạnh phúc tự thân thật tuyệt, có vẻ mình đúng thuộc kiểu introvert, lâu lâu bạn bè vui vẻ như bữa trước nấu nướng hay đi ăn uống với T and N thì cũng thích nhưng mà một mình thế này vui một kiểu khác, lại rất trọn vẹn kiểu sastification and fulfillment.
Đại khái là chỉ cần quay vào bên trong mình, chăm chút cho cái mục tiêu chính cốt lõi mình muốn trong thời gian này khiến cuộc sống vui vẻ say mê quá. Mình còn hẹn con bạn Đài loan để học language exchange trở lại, vô tình hai đứa hẹn trong thư viện trường và nó giới thiệu cho mấy quyển sách văn học ở bên này hay quá, đang nghĩ sẽ dùng tiếng trung tóm tắt lại những truyện mà mình thấy có ý nghĩa ấy, xong dịch lại tiếng việt nếu thích, cũng là một ý hay, mình thấy tiếng trung nói của mình rất khá rồi mà chưa bao giờ viết ra theo kiểu nhật kí hay tóm tắt sách truyện gì cả. Mình cũng dạy free tiếng Việt cho một con bạn Đài loan khác, chỉnh âm cho nó xong nhớ ra mình dạy người nước ngoài cái vụ này khá ổn, thế là lại ngồi hì hụi đăng kí dạy online, rồi đăng lên cả fb group của Minxiong để tìm học sinh, sang tuần mình sẽ bắt đầu dạy tiếng Việt trở lại. Kể cũng vui ghê, biết thế đã làm từ ngày xưa. À, mình còn bắt đầu học tiếng Tây Ban Nha với thằng gege, thích quá, có vẻ là âm tiếng TBN khá giống tiếng Việt nên mình học rất nhanh, phát âm khá chuẩn nên lại càng mê. Có hôm bận cực mà bài thì không làm, muộn rồi vẫn mở tiếng TBN lên nghe trước khi đi ngủ, nghe vô thức thôi nhưng mà thấy y như một con nghiện hâm hâm ý. Thôi thế cũng được, có điều kiện với vui thì cứ học đi cần gì biết sau này nó có ích lợi gì không. Chỉ tóm lại là nhiều lúc nàng rất điên, sống rất bản năng follow cảm xúc là chính chứ chẳng biết tính toán căn chỉnh thời gian cuộc sống này nọ gì cả. Thôi kệ, vui là được ;)
P/S: không biết đăt tiêu đề gì cho bài này, lấy bừa tên bài hát đang chạy trên list nhạc mà có vẻ cũng hợp phết ( chưa biết content của bài hái là gì, nhưng thích bạn Joni Mitchell này phết )
Subscribe to:
Comments (Atom)