Tháng 12… mùa đông Hà Nội của mình thực sự đang hiện diện nơi đây, nơi mà hơn ba năm qua mình chỉ thấy có nắng vàng và gió se se lạnh quanh năm. Cái lạnh đặc biệt giữa tiết trời u ám ấy dễ dàng làm cuộc sống chùng xuống, chậm lại, mình sẽ lại thường xuyên lang thang, thơ thẩn hít hà tận hưởng cái lạnh ngấm tận vào trong da thịt đến lúc không chịu được mới thôi. Và mình biết cái sự thảnh thơi ấy là một phần nhất định cần có trong cuộc sống của mình. Mình yêu màu nắng, hào hứng tràn đầy năng lượng với những ngày bận rộn, mình rất thích thế, nhưng rồi chắc chắn sau một thời gian liên tục, mình sẽ nhanh chóng tìm về những buổi chiều man mác, những cánh đồng thênh thang cái màu vàng của gốc rơm và màu của đất. Nếu như không vì quá lạnh thì mình tưởng như có thể lang thang ở đó mãi thôi. Trời ơi sao cuộc sống lại có những sắc màu tuyệt diệu đến thế. Quanh năm, mỗi mùa mỗi ngày lại có những thứ giản dị mà đẹp đến mê mẩn.
Gần đây mình nhận ra rằng, cùng với thời gian, những khoảng không yên lặng giữa những ngày sống sôi nổi say sưa lại là điểm giúp mình trưởng thành hơn, hiểu bản thân mình hơn. Mình cũng thôi không thắc mắc về những diễn biến tâm lý phức tạp từ đợt tháng 3 tháng 4 vừa rồi nữa, mà thầm cám ơn nó. Có vẻ như chính những ngày mất phương hướng ấy lại là thời gian mình hiểu sâu hơn bản thân, có được sự chín chắn nhất định trong suy nghĩ, khiến mình tự tin về con người mình hơn bao giờ hết. Nếu như những ngày năm 25 tuổi mình nhận ra bản thân không thể chấp nhận cái thực tế đang diễn ra xung quanh, mình sôi sục thay đổi và kiên quyết ra đi để kiếm tìm. Rồi những ngày của năm 27 tuổi mình nghĩ rằng đã tìm ra câu trả lời cho lý tưởng sống cá nhân, đồng thời thu lượm một lượng kha khá kiến thức để hiểu thế nào là nuôi dạy một em bé một cách tốt nhất theo quan điểm cá nhân, và quan trọng hơn, mình nhận ra một nấc thang mới của sự nhân văn, để biết rằng mình sẽ yêu mọi em bé, không chỉ con mình mà cả con của người khác, cả những em bé khoẻ mạnh và cả những em bé thiếu may mắn. Thế nhưng, quả thực sau những ngày tháng sóng gió vật lộn với chính nội tâm của mình kia thì gần đây mới có thể xuýt xoa rằng bây giờ mình thực sự tự tin vào bản thân, vào sự bình tâm giữa cuộc đời, để có thể truyền lại cho thế hệ sau một cách tốt nhất, tốt hơn trước kia rất rất nhiều. Rút cục thì mình đã làm được, và mình tin rằng thế giới quan và nhân sinh quan là đại diện có ý nghĩa nhất mà mình có thể để lại trong đời, thể hiện giá trị và ý nghĩa của bản thân mình ở cõi đời sống này và mình tự hào đã tìm được nó.
—
Nếu để trích dẫn điều mình tâm đắc nhất ở thời điểm này, muốn ghi lại đó là sự hiểu về mấy câu trong Bát nhã tâm kinh 心經:
“色不異空。空不異色。色即是空。空即是色。受想行識。亦復如是。”
(Sè bù yì kōng. Kōng bù yìsè. Sèjíshìkōng. Kōngjíshìsè. Shòu xiǎng xíng shí. Yì fù rúshì.
Dịch là: Sắc chẳng khác không, không chẳng khác sắc; sắc tức là không, không tức là sắc; thọ, tưởng, hành, thức cũng lại như vậy.)
Nó tóm tắt lại những gì mình tìm ra ở cuộc sống, rằng mọi thứ xảy ra trong đời đều có tính hai mặt, luôn luôn biến động chuyển hoá, có mà như không, thực đấy mà có khi lại chỉ là ảo. Mọi khổ đau, hạnh phúc, khó khăn…đều chỉ như một trò chơi của cuộc đời, hà cớ chi phải toan tính vật lộn sầu não làm chi. Đời đưa cho cái gì thì vui vẻ nhận lấy hết, âu cũng chỉ là một experience thôi mà. Hãy để mọi thứ đến cũng được và đi cũng được, nắm giữ vật vã làm chi, hãy tận hưởng hưởng nó. Hiện tại, giây phút này ngay đây là quan trọng nhất,
Ước rằng Fairy Lady và T biết và hiểu những điều này. Có lẽ mình sẽ viết cho họ nữa, biết đâu nó lại là một cái duyên để họ được gặp những điều trên vào những thời điểm khó khăn nhất này.
—
Gần đây vô tình biết được có nhiều người bạn cũng bị khủng hoảng như mình đợt trước quá. Có những người rất giỏi, có những người rất thông thái nhưng họ cũng là con người, và họ cũng có những vấn đề tâm lý cần giải quyết y như những người bình thường khác. Cái mà giới khoa học hay gọi đó là depression hay có vấn đề về sức khoẻ tinh thần này nọ ấy, mình thì nghĩ đó là sự tất yếu trong quá trình trưởng thành mà con người ai cũng sẽ gặp phải. Mỗi con người ở mỗi giai đoạn mỗi nấc thang sẽ lại có những cuộc đấu tranh khác nhau của giá trị nội tại trong bản thân với cuộc sống xã hội bên ngoài. Nói một cách khác, chúng ta sẽ vận động đấu tranh struggle để lớn lên, nhưng sẽ không theo đường thẳng mà theo hình vòng xoáy vỏ ốc, xa dần cái lõi trung tâm ấy nhưng struggling sẽ luôn có. Và vì nó là tất yếu như thế nên take it as it is và enjoy it.
Rất tâm đắc câu của Ernest Hemingway:
“By then I knew that everything good and bad left an emptiness when it stopped. But if it was bad, the emptiness filled up by itself. If it was good, you could only fill it by finding something better”
No comments:
Post a Comment