Ôi phải nói thật hôm nay là một ngày rất dài và mệt. Ơn giời 9h tối con vẫn quyết định qua chỗ activity center để dance. Và giờ con thấy sung sướng quá giàng ơi. Đúng là nhờ thầy xịn. Gọi là thầy thế thôi chứ thực ra em ý là ku em ở chỗ dance club, chẳng quen biết gì nhưng ngày ngày kiên trì dạy mình nhảy. Phải nói thật là dạy 1 đứa ko có tai âm nhạc, càng ko có tý talent nào trong nhảy nhót không phải là chuyện dễ dàng. Chỉ có thể nói là mình quá may mắn. Rất vô tình thôi cũng chỉ định đến club tính vận động chân tay là chính thế nào mà gặp trúng em ý. Giàng ơi, phải nói là he nhảy đỉnh của đỉnh, và mình thì hết sức may ở chỗ nữa là he ko trong cái dance club biểu diễn kia, thế là bỗng dưng he thành private teacher cho mình. hehe He dạy mình rất bài bản, break từng động tác và dạy từ những động tác cơ bản nhất khiến mình không hề bị rối như kì trước. Nay có điều kiện ít người ở chỗ tập he còn dạy mình tỉ mỉ cách nghe nhạc. Sau 2 tuần thì tự bản thân cũng thay có những tiến bộ rất rõ rệt. Đấy tóm lại là có công mài sắt có ngày nên kim, tai trâu gì đi chăng nữa thì đàn gảy mãi cũng sẽ thủng ra được vài điều chứ bộ. Yeah, cố gắng học ko để phụ công thầy xịn <3
Giờ kể đến chuyện học sinh sinh viên Taiwan giải trí thế nào. Là như he đó, từ cấp 3 tham gia club ở trường, nhảy nhiều lắm nhiều lắm ko kể hết. Thế rồi vào đại học, he nói giờ bận hơn xíu nên nhảy ít hơn hồi xưa. Thế mà mình vẫn thấy ngày nào he cũng qua đó tập ít cũng phải 2h. Nhìn cái activity center la liệt các con giời miệt mài tập tành đủ các thể loại nhảy nhót đàn hát các kiểu, chưa tính các club hoạt động chỗ khác như cầu lông, bóng bàn, bóng chuyền mình ko trực tiếp nhìn thấy. nghe đâu tụi nó ngày nào cũng dã cho 4-5h. Chỉ riêng cái dance club của cái trường mình thôi đã có cảm giác phải nhiều hơn tất thảy lượng giới trẻ dance ở Hn mất, có lẽ vậy. Nghĩ lại thời sinh viên của mình, tự hỏi sv ở Vietnam giờ làm gì vào mỗi buổi tối nhỉ? Thực ra tham gia các hoạt động như thế này thật là quá ư lành mạnh, ước j Vietnam cũng đc như thế.
Wednesday, March 30, 2016
Saturday, March 26, 2016
Whatever changes may come, Life is still amazing
Có lẽ cái người ta nói về biến đổi khi hậu đáng sợ thật. Vẫn còn nhớ như in năm đầu tiên ở đây luôn tràn ngập nắng và gió ngay cả giữa mùa đông, mình thậm chí còn đếm được cả số lần mưa trong suốt hơn nửa năm giời. Ấy thế mà mới sang năm thứ 2 ở Taiwan thôi đã được trải qua 3 tuần mưa liên tiếp, mưa dầm dề mưa triền miên từ ngày nay qua ngày khác. Đến nỗi mà một con bé vốn yêu mọi thể loại thời tiết xảy đến cũng thở dài ngao ngán khi nhìn cái bảng dự báo cho tuần tiếp theo chỉ toàn một màu xám mưa và mưa. Lâu quá thành quen hay do thói quen nhìn đời qua lăng kính long lanh không biết nữa mà đến vài bữa trước lại tự nhủ dẫu sao mưa ở đây cũng toàn mưa nhẹ, không đạp xe nữa mà cầm ô đi bộ trong tiết trời ấy cũng nên thơ lắm ấy chứ đùa đâu. hôm qua hôm kia thậm chí còn thấy yêu cái tiết trời mù sương ấy. Nhìn cả bãi cỏ xanh non mơn mởn thật lòng biết ơn 3 cái tuần mưa ấy biết bao. Có đến cả hơn nửa năm rồi thèm nhớ cái màu xanh ấy lắm lắm. Vì lòng người hay vì thực sự nó như thế mà suốt một thời gian dài ơi là dài chỉ thấy cỏ cây xơ xác, suốt ngày hỏi tại sao tại sao nắng cũng chẳng đẹp như năm ngoái, hoa cũng chẳng thắm như cái mùa đầu tiên mình ở đây. Thậm chí còn chẳng thể giơ ống kính lên mà chụp nổi nữa. Ơn trời, thế là cái bãi cỏ ấy đã hồi sinh, với mình nó như linh hồn như là nhiệt kế của campus này vậy. Hôm qua đi bộ giơ máy lên chụp mà còn phải cố hit lấy hit để nhớ lấy nhớ để cái không gian lúc ấy, không muốn tuột mất nó đi.
Và sáng nay thì, phải nói thật là nếu nó không đẹp quá sức như thế này hẳn mình đã tiếc nuối cái tiết trời ngày hôm qua hôm kia lắm. Mình quen với nó đâm thành nghiện rồi chứ chẳng chơi. Nhưng sang nay quả là mê đắm lòng người quá đi à. Tập yoga trên tầng thượng mà không yên, phải chạy xuống với cái máy ảnh lia vài cái. Cố lưu lại cái ánh nắng mai tinh khiết vàng ươm giữa bầu trời xanh biêng biếc trong vắt kia. Cố chớp lấy khoảnh khắc hàng cây sau dorm giữa nắng vàng của mùa xuân, trụi lá đó mà chẳng thấy trơ trọi gì cả, lại mang một vẻ đẹp rất rất đặc biệt. Giữ lại cả đám rêu giữa sân, đẹp lắm thay cái màu xanh rì ấy trong nắng. Thì ra tất cả những ngày âm u mưa rét ấy là để hồi sinh ra tất cả những thứ đẹp đẽ nhường này.
Cố giữ lại tất cả những thứ nhỏ bé ấy, vì rồi mỗi ngày qua đi chúng lại khoác lên mình những tấm áo mới mà chẳng bao giờ mình có thể lấy lại được những thứ đã từng qua.
Và sáng nay thì, phải nói thật là nếu nó không đẹp quá sức như thế này hẳn mình đã tiếc nuối cái tiết trời ngày hôm qua hôm kia lắm. Mình quen với nó đâm thành nghiện rồi chứ chẳng chơi. Nhưng sang nay quả là mê đắm lòng người quá đi à. Tập yoga trên tầng thượng mà không yên, phải chạy xuống với cái máy ảnh lia vài cái. Cố lưu lại cái ánh nắng mai tinh khiết vàng ươm giữa bầu trời xanh biêng biếc trong vắt kia. Cố chớp lấy khoảnh khắc hàng cây sau dorm giữa nắng vàng của mùa xuân, trụi lá đó mà chẳng thấy trơ trọi gì cả, lại mang một vẻ đẹp rất rất đặc biệt. Giữ lại cả đám rêu giữa sân, đẹp lắm thay cái màu xanh rì ấy trong nắng. Thì ra tất cả những ngày âm u mưa rét ấy là để hồi sinh ra tất cả những thứ đẹp đẽ nhường này.
Cố giữ lại tất cả những thứ nhỏ bé ấy, vì rồi mỗi ngày qua đi chúng lại khoác lên mình những tấm áo mới mà chẳng bao giờ mình có thể lấy lại được những thứ đã từng qua.
Sunday, March 20, 2016
Vân Lam
Là chị
ấy,
người đàn
bà với bút danh đặc biệt mà
mình yêu ngay từ lần đầu biết đến: Vân Lam. Sáng nay đọc truyện ngắn
Pandora chị ấy mới viết bỗng muốn viết j đó, mình nghĩ từ nay
mình sẽ viết read- diary bởi mình muốn lưu lại những xúc
cảm này,
để
rồi có
lúc nào đó không bị những vụn vặt đời thường lấy mất đi tâm hồn, con người mình. Cảm ơn chị ấy nhiều lắm vì những dòng văn ấy, những câu
chữ
đã
gọi rõ cảm xúc
của mình
nhiều hơn những điều mình có thể diễn tả.
Mẩu truyện sáng
nay tưởng như chỉ những đàn bà 30+ mới hiểu được, nhưng
mình lại thực sự xúc động vì nó. Có lẽ bởi bản thân
dù chưa hề trải qua những “cảnh” đó trong 25 năm có mặt trên
đời này
nhưng lại chứng kiến và
du nhập thụ động vào đầu óc non nớt khá nhiều truyện của người lớn. Dù vậy nhưng thật may mắn đồng thời mình có cơ hội mở
mang
đầu óc
qua các áng văn, những mẩu chuyện đem lại cho mình cả sự
sáng
suốt lẫn kinh
nghiệm sống mà người khác phải trải qua mới có được. Thế nên mình sẽ sống thật tốt, dành tâm trí và sức lực cho
những thứ
xứng
đáng, để làm đẹp cuộc sống này, để dẫu sau này đời có nhiều cát
bụi
cũng không thể làm bẩn những thứ mà mình đã chắt lọc để
tạo nên
tâm hồn mình của ngày hôm nay.
Pandora
là ai, Kim là ai, Kent và Miêu là ai? Mình nhìn thấy
trong từng câu chữ ấy những hình ảnh quen thuộc, những người
quanh mình- những người mà lâu nay mình chỉ biết lặng lẽ
quan
sát và xoa dịu nỗi đau khổ của họ trong khả năng. Mình không ngỡ ngàng
về
kết cục của họ, mình
biết nó sẽ
không
khác với những gì cô Miêu ấy nói, rằng “Rồi tôi
thấy vợ
anh
sinh thêm đứa con gái, mặc cho câu chuyện
không hạnh phúc của anh vẫn tiếp diễn với tôi, và với bao nhiêu người nữa?
Trong mơ, vợ anh không khóc. Cô ấy lẳng lặng
đi-về giữa những con đường quen thuộc : từ
nhà
ra chợ-từ nhà đến trường con- từ nhà đến công sở-từ nhà đến rạp chiếu bóng-từ nhà đến bố mẹ-từ nhà đến khu vui chơi trẻ
con-từ
nhà
đến bệnh viện..etc..Và
chưa bao
giờ
rời khỏi tổ
ấm
của cô
quá 24 giờ! Trong mơ, sau cùng cô ấy đi theo người đàn
ông khác!”.
Mình
cũng từng không hiểu tại sao
người ta cứ
tham
vọng cái
này cái nọ rồi có thể đánh mất bản thân như thế. Tại sao còn trẻ người ta
chạy theo
tiền bạc, khi
về
già
người ta lại đánh
đổi mọi thứ
để
lấy thứ
gọi là
“danh”, tại sao cả đời cứ phải chạy theo 1 thứ gì đó phù phiếm như
thế
mà
không phải là đi theo tiếng nói của tâm
hồn, bản ngã
của mình
nhỉ? Mình
không hiểu nhưng mình chấp nhận lỗi lầm của họ, mình cho phép bản thân
thông cảm với họ nhưng đồng thời sẽ cố gắng để bản thân không mắc phải những sai
lầm đáng
tiếc ấy. Sẽ
cố
gắng và
luôn nhắc nhở bản thân.
Và đây
là tác phẩm ấy:
Pandora
- 22 Tháng Giêng 2014 lúc 7:21
Kim
đi.
Trước khi rời khỏi cuộc trò chuyện chóng vánh, cô ấy trao
lại cho
Miêu chiếc hộp gỗ màu hổ phách được gói gém cẩn thận như
một món
quà với lời nhắn "Mừng em tròn 23 tuổi!". Miêu ngước nhìn
Kent và thấy trong mắt anh thoáng chút bối rối. Một lúc
sau, anh ấy hỏi "Em có muốn mở
quà
ngay không?". Cùng lúc đó, tiếng tin
nhắn từ
điện thoại vang
ra. Miêu mở xem. Kim viết "Quà nên được mở
đúng
vào đêm sinh nhật, khi chủ nhân còn lại một mình..."
1.
Chuyện của Kim:
Cô ấy
không đẹp. Phụ nữ cao chưa tới một mét sáu mươi thì dù thế
nào
cũng bị loại ra khỏi danh sách đẹp trong thế
kỉ
21.
Nhưng Kim
có rất nhiều thứ mà đa phần đàn bà đẹp không có được. Suy nghĩ và xét đoán
nhanh như điện. Thông minh đến độ
thừa thải cho
một người đàn
bà. Chính vì vậy, Kim trở nên cực kì nhạy cảm. Trên hết, Kim khôi hài và tiết chế
bản thân
rất giỏi - điều khó
tìm thấy ở đa số đàn bà. Và như thế, Kim
trở
thành
tâm điểm khi xuất hiện giữa bất kì đám đông phụ nữ
nào.
Kent
đi theo Kim suốt mấy mùa trăng lơ lửng và
thường gọi cô
là Pandora. Kim không chấp nhận cũng chẳng chối từ. Kim cười đùa vội vàng cùng Kent trong những cuộc cà
phê muộn sau giờ làm, rồi vội vàng trở về nhà nấu nướng, dọn dẹp, dạy con học, và đọc truyện cho con trước giờ
đi
ngủ. Sáng
hôm sau lại chuẩn bị sẵn sàng rồi hôn chồng trước khi đi làm. Những tin nhắn, những cuộc cà
phê ngắn ngủi mỗi sáng, mỗi trưa hoặc mỗi chiều chẳng làm Kent
7
thỏa
lòng. Anh muốn nhiều hơn nữa...nhưng Kim thì lơ đãng. Đàn bà 30+ với một mái ấm và sự
nghiệp bền vững,
Kent có gì xứng đáng hơn để khiến cô liều mình đánh đổi? Tình yêu ư? Ừ, họa
chăng chỉ có tình yêu mới có thể
khiến người ta bỏ
qua
tất cả
mọi sự
toan
tính nghĩ ngợi để lao đầu vào. Mà cô thì cảm thấy mình
không hề yêu Kent. Lại không thể
ghét
anh hay đuổi xô anh. Kent yêu chiều, dịu
dàng, lãng mạn và tình tứ...Thứ
mà
cuộc sống của Kim
đang thiếu dần sau hơn 10 năm vợ chồng,
sau những tháng ngày quay cuồng
cùng bao lo toan...
Có lần Kim
hỏi
Pandora là ai mà anh say mê thế? Kent cười thật sâu
để
lộ
chiếc lúm
đồng tiền như
một
thanh niên đang thời niên thiếu. Anh từ tốn trả lời "Em muốn biết thật à?
Anh nghĩ đó là đàn bà đặc biệt nhất trong mắt đàn ông. Đàn bà mà ngoài sắc đẹp và
trí tuệ, cô ấy còn mang đến yêu thương và
một chiếc hộp
trong đó chưa vô số đau khổ và hy vọng cho đàn ông!" Kim thấy tim
mình đôi khi lạc nhịp mỗi khi Kent nói với cô về
những điều phù
phiếm ấy. Và cô giữ nó như
một liều thuốc mỗi khi
cảm xúc
trở
nên
khô khan, cằn cỗi...
Trăng
chỉ
đẹp theo
mùa. Những mùa trăng rồi cũng kết
thúc. Những bó hoa Kent gửi tặng bất ngờ
ở chỗ
làm
của Kim
cứ
thưa dần. Những lọ
nước hoa
mùi gỗ đàn hương Kent cất công mang về từ
những
chuyến công tác xa rồi cũng vơi. Và
những chiếc
khăn lụa tím...cũng không còn đến theo
từng mùa
trăng bàng bạc. Kim nhận ra những điều ấy rất dễ dàng. Một chút hụt hẫng, Kim tự hỏi "Mình có buồn
không?" Năm dài tháng rộng, có ai kiên trì trao đi
mãi nhiều thứ mà không mong chờ nhận lại bao
giờ? Kim
hiểu ra
mình chẳng có gì cho Kent cả. Kể
cả
cái
mà người ta thường dễ dàng trao đi nhất lúc tim lạc nhịp, là
tâm tư. Thật ra, Kent chưa bao giờ
trở
nên
quan trọng hơn bất cứ thứ gì trong cuộc sống thường nhật của cô.
Và như thế, sự ra đi của Kent đã giúp Kim nhìn thây rõ ràng hơn tâm
tư
mình.
Ngày cuối cùng Kent gửi cho Kim một bó
hoa vàng rực với lời nhắn trên tấp thiệp xanh màu hy vọng "Anh hẹn em
khi hoa dã quỳ nở vàng trên triền đồi Tây
Bắc, em
có đến không?". Đêm hôm đó, Kim ôm hôn chồng thắm thiết và
yêu anh như lần đầu họ nằm cùng nhau trong căn gác trọ sinh
viên thuở nào..Kim lờ mờ hiểu ra cảm xúc tình yêu với chồng chưa bao
giờ
vơi. Chỉ
là
cả
hai
mệt mỏi với cuộc sống mà
quên đi thôi. Sáng hôm sau, Kim không nhắn tin.
Cô viết cho Kent một email ngắn, vỏn vẹn ba
câu...
2.
Chuyện của Miêu:
Miêu
và Kent yêu nhau.
Họ lao vào nhau sau vài lần gặp gỡ.
Kent
không hề giấu diếm rằng dù bề ngoài phong độ, điển trai
như
những gã
độc thân
vui tính vui chơi quên tháng ngày nhưng anh
đã có vợ và hai con. Anh công khai danh tính,gia cảnh như
một niềm tự
hào
của con
người được sống tự
do
dù mọi thứ có vẻ ràng buộc. Kent thậm chí tự hào hơn bao gã đàn ông khác với thứ
tự
do
thần thánh
mà anh có được trên những con đường, những khách sạn, những chuyến bay, và những đàn bà từng đi
qua đời anh.
Kent bảo anh không thể
sống thiếu tình
yêu. Dù tình yêu của Kent có thể chuyển hóa
từ
đàn
bà này sang đàn bà khác nhưng nó không bao giờ
vắng mặt
trong cuộc sống của anh.
Và
Miêu tin điều đó. Tin tuyệt đối vào
hai chữ "Tình yêu!". Miêu tròn 20 tuổi.
Tình
yêu của Miêu đẹp như tranh, đúng như những gì
cô tưởng tượng.
Yêu Kent, Miêu có những
tháng ngày trôi bồng bềnh cùng hoa, cùng nến,
cùng mật ngọt. Những nụ hôn ngọt ngào, những đêm hai thân thể cuốn lấy nhau
không rời trên bờ biển nhiệt đới nào đó. Hôm sau lại đưa nhau
đi đến vùng đồi ôn đới và nằm cuộn tròn cùng nhau trong tấm
chăn hoa nực nồng mùi ân ái.
Có một đêm
gió về, trăng treo lơ lửng
ngoài cửa sổ. Hà Nội đang vào đông. Kent nằm ôm
Miêu sau cuộc rượu với bạn bè. Anh ấy đốt một điều xì-gà dài. Miêu nói anh có thể vì em
mà bỏ thuốc lá và bớt uống rượu không. Kent hờ hững hỏi lại tại sao?
Cho anh một vài lí do chính đáng xem nào. Trong khi vẫn rít
từng hơi dài
rồi ôm
Miêu và phả khói vào khuôn mặt phúng phính thanh xuân của cô.
Miêu dịu dàng giải thích vì em không chịu được mùi
thuốc lá và em không muốn anh
chỉ
gặp em
lúc anh say. Đã bao giờ anh gặp em mà anh không uống rượu đâu.
Kent điềm nhiên đáp lại những kẻ
đang
yêu bao giờ cũng say em ạ. Khi không còn say nữa thì
người ta
cũng dần dần hết yêu nhau. Em hãy tin anh đi. Ngày nào đó em sẽ
hiểu.
Đêm ấy,
Kent kể cho Miêu nghe về rất nhiều đàn
bà. Và Kent gọi cô ta là Pandora. Người đàn
bà choàng khăn lụa tím, luôn khoác lên mình mùi gỗ đàn hương
cùng những câu chuyện kì thú về
bóng
đá, về lịch sử, về chiến tranh, về rượu vang, về phở và về tình yêu. Người đàn bà có thể
ngồi cùng
Kent vài tiếng đồng hồ chỉ để nói để cười để hút cùng nhau vài điếu thuốc lá
cũng đủ khiến anh cảm thấy xứng đáng sau một chuyến bay
dài từ Nam ra Bắc. Người đàn bà đầu tiên không lên giường
cùng anh, không nói yêu anh, và cũng chẳng xua
đuổi anh
suốt mấy mùa
trăng lơ lửng...
Miêu
đã khóc suốt mấy ngày sau câu chuyện đó.
Cô ghen với họ. Với thứ tình cảm không thể gọi tên kia. Thứ tình cảm làm
gã lãng tử như Kent có thể khắc sâu hơn mối tình suốt ba năm thanh xuân của cô.
Từ
dạo đó,
trong đầu Miêu cứ tự hỏi "Pandora là ai?" Còn Kent, sau đêm say với những câu
chuyện không đầu cuối, anh ấy không còn hút thuốc lá
và uống rượu khi gặp Miêu. Tình yêu của họ
cứ
vơi rồi đầy theo
những
chuyến bay, những đợi chờ và những niềm khắc khoải. Cho đến ngày sinh nhật Miêu...
Khi
Kent khuất dạng sau phòng cách li tại sân
bay, Miêu mới nhận ra mình dễ dãi trong tình yêu đến dường
nào. Lẽ ra Kent phải ở lại cùng
cô trong đêm nay, chứ không phải là đêm qua. Vì đêm nay mới là
đêm sinh nhật cô kia mà. Miêu lặng lẽ
trở
về
căn
phòng nhỏ. Và cô mở từng món quà của mọi người cho
đến khi
còn lại hai chiếc hộp. Một của Kent và một của Kim.
Phải mở
của ai
trước đây?
Sự
tò
mò trỗi dậy từ tin nhắn của Kim hôm qua làm cô cầm lên
tay chiếc hộp màu hổ phách. Cô hồi hộp mở
ra
và không tin vào mắt mình. Ở đó, hiện diện dòng chữ to "Pandora's box". Phía trong, có tất cả
các
ảnh Kim
và Kent chụp cùng nhau trong những lần cà
phê muộn. Cảnh Kim hớn hở tươi cười với điếu thuốc lá gắn trên môi. Cô ấy choàng khăn lụa tím
và chiếc hộp còn thoang thoảng mùi gỗ
đàn
hương. Những tấm ảnh được bốc lên
cẩn thận, để
lộ
ra
những
dòng chữ bay bướm của Kent mà Miêu không khó nhận ra.
Anh ấy viết cho Kim rất nhiều lời nhắn
trong những tấm thiệp nhỏ. Và ở đáy hộp, là tấm thiệp sau cùng "Anh hẹn em
khi hoa dã quỳ nở vàng trên triền đồi Tây
Bắc, em
có đến không?"
Còn
Kent, anh ấy tặng cô thứ gì mà lại cầm tay cô thật chặt và bảo khi
nào nhớ anh hãy mở ra? Kim run run bàn tay cầm lấy chiếc hộp của
Kent. Chiếc hộp màu xanh bàng bạc. Khi
nắp hộp được bật lên,
Kim nhìn thấy hai chiếc vé tàu có tên cô và anh cùng tấm thiệp. Nội dung
của tấm thiệp đã
làm Miêu khóc tức tưởi. Cô đọc trong nước mắt "Anh hẹn em khi hoa dã quỳ
nở
vàng
trên triền đồi Tây Bắc, em có đến không?"
Vài
hôm sau, Miêu gọi cho Kim. Cô vờ hỏi han
về
chiếc hộp và
cô muốn biết Kim có ý định gì khi gửi nó
làm quà sinh nhật cho cô. Kim bình tĩnh nói rằng cô
muốn Miêu
hiểu tình
yêu luôn luôn có sự đau khổ và phản bội. Nếu Miêu có thể đi qua được nỗi đau
này thì xem như Kent chiến thắng. Giống như Kent đã chiến thắng vợ
anh
ấy khi
có thể khiến cô ấy chấp nhận nỗi đâu mà sống với Kent dù hoàn toàn biết sự
hiện diện của Miêu
và những người đàn bà khác. Và tình yêu thì không bao giờ
thiếu hy vọng.
Miêu có quyền hy vọng được trở thành Pandora trong lòng ai đó không nhất thiết phải là
Kent. Vì Miêu hoàn toàn xứng đáng được hạnh phúc hơn đau khổ...Miêu không tin những lời Kim
nói, cô òa khóc và tắt máy. Mùa hè năm ấy người ta bảo hoa
Dã Quỳ nở rực rỡ cháy vàng cả con đường lên
Tây Bắc. Và Miêu thì không đến...
Mùa
đông vẫn dài như nó vốn có. Buổi sáng mù mưa nào của nhiều năm
sau đó, Miêu nằm dài trên chiếc giường cô
đã nằm cùng Kent rất nhiều lần suốt ba
năm yêu nhau. Cô không còn khóc. Kent im lặng một cách
khó hiểu sau những chất vấn không đầu cuối từ hôm nào mà cô không còn nhớ.
Miêu
viết:
"Không có nỗi nhớ nào giống nỗi nhớ nào...Và những buổi chiều đi
qua đời người cũng chưa bao giờ giống nhau...Khi người ta thường nói
"Quá khứ là cái đã qua rồi, đừng
nghĩ đến nữa!" thì thi thoảng tôi
vẫn thấy vài
thứ
từ
quá
khứ
trở
về
Đó có
thể
là
mùi nước hoa quen thuộc ai đó đã dùng, hoặc đơn giản chỉ
là
chiếc áo len màu hổ phách. Tôi nghĩ, thực ra
quá khứ luôn nằm yên đâu đó trong trí nhớ một người bình
thường nên
đôi khi ta không mong đợi, nó cứ xuất hiện trong đời sống thường nhật.
Đêm
qua, tôi nằm mơ. Giấc mơ của thời thanh xuân 20 tuổi.
Trong mơ, tôi gặp lại người đàn ông ấy, nhưng tôi từ chối yêu anh ta. Tôi nói dõng dạc và đơn giản
"Anh đi về đi! Về với vợ con anh đi!". Nhưng anh
ta cứ đi theo tôi hát mãi những lời đã
cũ "Anh và cô ấy không hạnh phúc.." Rồi tôi
thấy vợ
anh
sinh thêm đứa con gái, mặc cho câu chuyện
không hạnh phúc của anh vẫn tiếp diễn với tôi, và với bao nhiêu người nữa?
Trong mơ, vợ anh không khóc. Cô ấy lẳng lặng
đi-về giữa những con đường quen thuộc : từ
nhà
ra chợ- từ nhà đến trường con- từ nhà đến công sở-từ nhà đến rạp chiếu bóng-từ nhà đến bố mẹ-từ nhà đến khu vui chơi trẻ
con-từ
nhà
đến bệnh viện..etc..Và
chưa bao
giờ
rời khỏi tổ
ấm
của cô
quá 24 giờ!
Trong mơ, sau cùng cô ấy đi theo người đàn
ông khác!
Kent ạ! Tôi
nghĩ thanh xuân của tôi đã gửi lại đâu đó trong trái tim của những
chàng trai say mê tôi thời ấy, chứ không phải là trong bàn tay anh như anh từng
nghĩ. Chuyện của chúng ta, chuyện của những
chuyến bay dài khắc khoải
trong chờ đợi, chuyện của những bãi biển rì rào bên hàng phi lao và chuyện của những đêm
nằm bên
nhau lắng nghe từng hơi thở...đã kết thúc như thế nào, thật sự tôi không còn nhớ.
Và
chính vì không còn nhớ, nên tôi không hiểu :
trong số đàn bà anh có được, Pandora là ai..?"
3.
Pandora:
Tôi đã
làm gì sai?
Tôi là Pandora, người đàn bà đầu tiên
của thế
gian.
Thượng đế
đã
tạo ra
tôi với vẻ đẹ mĩ miều, sự khéo léo, đảm đang, ngọt
ngào, yêu đương và ghen tuông...để ban tặng tôi
cho đàn ông, cho thế giới này. Tôi đến đây cùng với món
quà của thượng đế, một chiếc hộp. Họ bảo với tôi là không được mở
nó
ra dù bất cứ lí do gì. Những ngày tháng buồn bã
nhàm chán đã làm sự tò mò trong tôi khơi dậy mạnh mẽ. Một đêm
đầy gió,
một đêm
trăng treo nơi cành cây cao nhất, tôi
đã mở chiếc hộp ra. Chiếc hộp ấy đã mang mọi thứ
buồn bã
nhất đến cho
thế
gian
này : dối trá, ghen tuông, lọc lừa, chiến
tranh, bệnh tật, chết chóc... Và ở đáy hộp có một hạt giống.
Tôi nhặt lên xem, và nhận ra đó là hạt giống
"hy vọng"...Chúng tôi đã có thể sống
cùng nhau, đi qua bão giông và muộn phiền
cũng nhờ vào hạt giống ấy.Cùng với thời gian, với hy vọng tôi nhận ra điều mà Kim viết gửi Kent
lần sau
cuối là một sự
thật
không thể chối cãi dù có lắm phũ phàn.
Cô ấy viết
"Kent ạ, Pandora của anh là ai, chiếc hộp
Pandora là gì em không cần biết. Em chỉ biết được rằng từ khi quen biết anh, em nhận ra
ngoại tình là một trò chơi đã
có từ rất lâu trước khi thế giới loài người xuất hiện nhưng đến giờ vẫn là trò chơi được yêu
thích nhất thế gian này. Có phải không?"
(Vân
Lam - 01/2014)
Subscribe to:
Comments (Atom)