Friday, April 22, 2016

Giao mùa

Những đêm tháng tư giao mùa thật khó đi vào giấc ngủ. Những suy nghĩ ngổn ngang cứ thế mà chơi vơi trong đầu, nhất định không chịu trùng xuống.
Tối qua skype với bố mẹ. Bố nói người sống nay chết mai chẳng ai biết được, cứ đi xa miết thế rồi đến lúc có gì xảy ra lại hối hận. Cố tự bảo mình hẳn bố nói quá lên thế để hòng hãm dây cương con ngựa bất kham là mình đây, và trước nay mình vẫn luôn nghĩ bố mẹ còn trẻ nên tự cho bản thân cái quyền được tranh thủ đi đây đi đó. Vẫn luôn nghĩ rồi khi bố mẹ già yếu nhất định con sẽ về bên. Nghĩ thế mà nghe những lời kia thấy nghẹn thở nơi lồng ngực...
Mình ngông cuồng quá, vị kỉ quá ư? Sự trưởng thành mang đến cho mình niềm tin mãnh liệt rằng chỉ cần bản thân mỗi người lo sống hạnh phúc cuộc đời người ấy rồi tất cả mọi thứ sẽ theo đó mà ổn thôi. Thế nhưng lúc này chợt chững lại, băn khoăn quá cuộc sống ơi. Hạnh phúc đối với mỗi người là khác nhau, khi mà ta sống trong mối dây liên hệ với những người xung quanh, làm sao đây để tìm ra mẫu chung của nó? Khi mà mình hiểu rất rõ ràng hạnh phúc của mình là gì, gồm những gì, và được đi, được nhìn thế giới là một phần quan trọng trong đó. Nhưng hạnh phúc của bố mẹ là được gần mình. Mình nhận thấy việc mình sẽ sống ở một đất nước nào đó không phải dải đất chữ S kia là một sự vô cùng lạ lẫm, một điều chưa từng được bố mẹ mường tượng trước đây và cho tới tận bây giờ. Mình hiểu nó cũng khó chấp nhận y như việc mình nghĩ một ngày nào đó phải dừng lại và sống cả 40-50 năm cuộc đời phía trước ở chỉ 1 nơi đó mà thôi. Sự rộng lớn của thế giới này như một thứ thuốc phiện, một khi đã biết đến nó thật khó mà dừng lại.
Làm thế nào đây, làm thế nào đây?
-----
Sáng nay lên sân thượng tập 5-rite như thường lệ mà nắng đã lên cao chói chang trắng cả một vùng trời trước mắt. Thấy người lâng lâng chao đảo chẳng mở mắt ra nhìn gì tất.
Hè đến rồi. Muốn dậy thật sớm hít hà tận hưởng ban mai bên con suối nhỏ, chào mấy cây bên đó rồi mang truyện ra dốc sau thư viện ngồi đọc trong tiếng nhạc Pháp lãng mạn du dương. Hôm trước cùng bạn thân ngồi đó suốt một buổi chiều tối hơn 4h liền nói đủ chuyện trên trời dưới biển, để gió thổi vi vu mát rượi cả tâm hồn, mà chợt nhận thấy đã lâu lắm rồi mình không có những khoảng thời gian như thế. Muốn được đi trên bãi cỏ đang mọc chen chúc sôi nổi kia, muốn chạm vào mấy cánh hoa dại vàng lốm đốm trên cái nền xanh rì ấy. Muốn được làm những thứ nhỏ bé đơn giản ấy hàng ngày. Muốn cả được tập dance hàng ngày, muốn được bơi hàng ngày như mùa hè năm ngoái. Muốn nhiều thứ lắm lắm, chẳng muốn bỏ thứ nào. Mà thời gian thì có hạn. Dẫu hôm qua nhận được feedback rất tốt từ giáo sư nhưng đến lúc kết thúc cái thesis vẫn còn cả một núi công việc khác đi kèm. Uh thì cũng tự nhủ chẳng còn cách nào khác là phải làm việc thật tập trung hơn, hiệu quả hơn. Mong rằng sẽ luôn giữ được cân bằng...
P/S: Chợt tự hỏi mình tham lam quá chăng?


Tuesday, April 19, 2016

Hong kong- 2016 April 14-18

Well, thế là mình đã thêm một chuyến đi nữa vào chuỗi những trải nghiệm của mình. Lần nay là Hong Kong, với cả 1st times for international conference và thật nhiều trải nghiệm mới. Mình có tổng cộng 4 ngày ở đó, 2 ngày đầu là ở conference và 2 ngày sau cho khám phá.
Sáng thứ 6 xe của hội nghị đón tụi mình ở khách sạn đến Hong kong institute of Education. Đúng là hội nghị quốc tế có khác, mình cứ hang lên nghe hết keynote speaker nay đến speaker khác nói mà không biết chán. Lúc đầu tưởng sẽ chỉ qua đăng kí thế thôi rồi chuồn đi loans quanh, ai dè hay quá nên dành hết 2 ngày lết ở đó nghe. Mà số mình cũng hên, bài mình đăng kí tham gia về policy, nhưng đến đây thì nhận ra mấy keynote speaker bự nói khá nhiều về multi-culture và trilingual, perfect cho thesis của mình. Nói chung mình học hỏi được khá nhiều từ hội nghị lần này. Mình ấn tượng nhất với Mr. Adamson khi he kể về cha của he, là Korean, trong đời him trải qua khá nhiều lần di cư rồi chiến tranh nay nọ. Dĩ nhiên giờ he vẫn sống hạnh phúc và vui vẻ, nhưng có 1 lần cả gia đình he khi đi tị nạn, buổi đêm vì không muốn làm phiền người khác đang ngủ nên không bật điện, và khi sáng hôm sau nhận ra tất cả những người xung quanh là người đã chết. Kể từ khi đó cho đến giờ he không thể ngủ nếu tắt điện. Khi ấy he 14 tuổi. Mình chợt nghĩ đến những người Việt nam, đến cuộc chiến tranh ở Vietnam. Cuộc sống, một cách nào đó vẫn tiếp diễn, đời người thật nhỏ bé trong cái khối thời gian khổng lồ…
Anw, mình thật may mắn vì có cơ hội gặp biết bao người từ rất nhiều nước, được nghe biết bao điều hay. Muốn trau dồi nhiều hơn nữa, mở mang nhiều hơn nữa.
Tối hôm đó về mình cùng với Astrid đi dạo quanh khách sạn. Khu mình ở là New territory, khá xa tung tâm cũng vì vậy mà thấy thật yên bình. Trước cửa khách sạn là 1 con sông lớn, hai bên bờ san sát các toà nhà cao tầng. Nhưng không giống như ở Victoria habour cứ có vẻ nhộm nhoạm, ở đây thấy thoáng đãng dễ chịu kinh khủng. Có lẽ cho mình ở đây mấy năm cũng chịu, kể cả có biết Honkông thuộc vào dạng ô nhiễm hạng nặng. Nhưng không yêu sao được khi mà ven sông là đường chạy bộ với cây cối um tùm, gió biển mát nhè nhẹ, thỉnh thoảng vẳng lên tiếng kèn của một vài nhạc công lớn tuổi. Chưa kể đến đồ ăn ở đây thì situ non. Trời ơi bữa trưa ăn ở canteen thôi mà thịt quay ngon quá trời. Lớp bì thì giòn tan, thịt bên trong thì mềm ngọt, nước sốt non khỏi phải nói. Phải nói là mình mơ về nó, haha Bụng bảo dạ nhất định hôm sau phải ăn lại man đó mới được. The mà hội nghị lại provide cả đồ ăn trưa lẫn tea-break time thành ra chẳng còn cơ hội mà ăn nữa. hic hic. À mà đấy, đồ quỷ gì ở đây cũng ngon. Buffet ở hội nghị thì ngon khỏi nói rồi nhé, ti tỉ món từ salad đến đồ tây, đến banh ngọt- siêu ngon. Chiều chủ nhật bạn Jiachinh dẫn tụi mình đi ăn ở quanh quanh khi  lady market và ăn dim sum ở quán nổi tiếng của HK. Trời ơiii con muốn có cái bếp của riêng mình, muốn làm những thứ nhỏ nhỏ xinh xinh dễ thương và siêu ngon ấy. À đấy, bạn này cũng thật hay ho. Ngồi nghe she kể chuyện cuộc sống ở HK, rồi áp lực công việc làm PR của her, rồi để cân bằng she còn đi nhảy pole dance hang ngày. Mình cũng khá bất ngờ, khi mình gợi hỏi chuyện chính trị she cũng chém nhiệt tình. Phải nói thật là càng gặp nhiều người, càng đi nhiều nơi mình càng nhận thấy cái gap giữa con người, ở các background khác nhau, các nơi khác nhau nó lớn đến thế nào. Và càng thấy sự kì diệu của giáo dục. Mình tin rằng giáo dục có thể tạo nên sự khác biệt lớn lao về con người.
Chuyến đi lần nay mình còn được gặp 2 bạn người Anh đã đi du lịch khắp nơi từ châu phi đến châu úc, rồi châu á trong suốt 2 năm rồi. Tụi nó là người yêu của nhau, và bắt đầu rời khỏi Anh từ tháng 9/2014. Tưởng tượng 2 năm trước cũng thời điểm đó mình rời Vietnam đến Taiwan học, mình đã có thật nhiều trải nghiệm, mở mang thật nhiều thứ. Thế thì các bạn ấy, với 2 năm vừa qua sự trải nghiệm ở khắp nơi trên thế giới còn nhiều đến thế nào. Và cái mình ngưỡng mộ, mình thèm khát nhất là họ đã ở bên nhau, đi cùng nhau suốt 2 năm vừa qua, vì mình biết để đi như thế không phải chỉ có màu hồng. Mình cần lao động cật lực at the same time để có thể tiếp tục, chứ không phải chỉ đơn giản là “du lịch”. Ngoài ra mình còn biết them mấy bạn khác ở hostel, từ Úc, Korean,…đặc điểm chung của tụi nó là đã đi thật nhiều thật nhiều nơi. Rút cục thì cũng không phải là impossible, đúng không. Mình sẽ làm được. I’m so eager to see the world…

Wednesday, April 6, 2016

Quỳnh ơi Quỳnh ơi

Tình tôi nhỏ nhoi
Xin cho bền thôi tình ơi
Tim cháy cạnh tim nào ai nỡ tắt
Nắng vẫn nắng bên ngày
Và mây cứ trôi...


Ôi tôi là ai mà yêu cuộc đời này, yêu những năm tháng này quá đỗi. 
Bước ra khỏi thư viện khi nắng còn chưa tắt, khi mà gió còn tự do tung tăng giữa trời cao xanh vời vợi kia
Thấy tim mình dịu dàng nhẹ nhàng 
Chợt thấy tất cả những lo lắng trước mắt, những hối hả deadline hóa hư không
Có đáng gì để mà phí hoài cuộc đời này vào chúng nhỉ, cứ an nhiên mà sống thôi chứ nhỉ

Thế,
Nghĩ thế và cái giai điệu nhẹ nhàng này tự dưng lại vang lên 
Chợt nghĩ không hiểu sao mình thích bài này thế nhỉ. Thích lắm lắm luôn, muốn đặt tên cho con là Quỳnh nữa cơ. Thế thì phải đẻ nhiều lắm, vì thích cũng kha khá tên hay haha


Ngoài vườn tối riêng loài hoa Quỳnh
Làm thành đốm sáng soi lòng tôi
https://www.youtube.com/watch?v=ABleMuxmXz0

Monday, April 4, 2016

Dance dance dance...la la la i'm so happy

Oh my God dance là gì mà làm con hạnh phúc quá trời. Người giờ vẫn lơ lửng trên mây muốn nhún nhảy tiếp hú hú há há.
Kể ra mình cũng crazy quá cơ. Hôm qua khó ngủ, sáng dậy vật vờ quyết tâm chạy hừng hực 30' cộng với đi bộ cũng kha khá mặt đỏ phừng phừng rồi trở về đi chơi Tainan với nhà chị Luyện. Được cùng nhà chị ấy đi "tảo mộ"- ở nhà gọi thế nhưng bên này không phải là mộ ở ngoài đồng mà là 1 toà nhà nơi thờ hài cốt của người quá cố. Không giống với ở VN thờ chung ở chùa, mà ở đây tách riêng hẳn ra 1 nơi riêng, chỉ đặc biệt thờ tro hài. Cũng không có bát hương trước mỗi bàn thờ, mà chỉ là các ngăn hộc chứa lư tro, bằng ngọc rất đẹp. Cả toàn nhà có 1 tượng phật địa tạng to và 1 bát hương đại đồng ngoài cửa. Đây là ngày lễ quan trọng bên này nên rất tấp nập, và không khí rất thoải mái thân thiện chứ không có vẻ gì là u ám sợ sệt cả. Sau đó về nhà bố chồng chị ấy chơi rồi lại được qua 1 cái chùa rất đẹp, thanh tịnh và thư thái, có những tượng đá hoá thạch cao ngút chuyển tít từ đại lục qua. Phải công nhận dân Taiwan giầu, nhớ đến cái Cố cung ở Taibei và rất rất nhiều bảo tàng mình đi qua, chỉ biết trầm trồ rồi tự hỏi một mảnh đất nhỏ xíu thế mà biết bao là đồ tuyệt tác.
Thế, kể tiếp chuyện hôm nay, về trường trong tình trạng no căng bụng vì ăn gà nướng, nay lại được qua quán gà nướng lá chanh trứ danh ấy. Má ơi chỉ có thể nói là lần đầu tiên mình ăn gà ở TW thấy ngon đến vậy, ngon hơn cả gà nướng ở VN ( gà hấp thì dĩ nhiên không bì được, VN vẫn là số dzach). Rồi bác ấy còn nhét cho 2 qủa táo to bự với mấy quả cam, rồi cả cheapeak. hnay mình đã tìm được chickpeas, phải luộc luôn mai ăn mí được. Thấy chị Thy quảng cáo lâu mà nay mới tìm thấy. Nói chung là số hưởng, rất là cám ơn cuộc đời. hị hị.
Đó, sau 1 ngày dài về tắm rửa mát mẻ rùi, định lên làm mấy việc linh tinh mail miếc, rồi thăng. Thế mà oà, em ở dance club nhắn tối nay he qua từ 8h-10h. Má ơi, đi luôn. hahaa. Sau 3 ngày ko có him thấy nhảy nhót nhạt nhẽo hẳn, căn bản loa cũng ko xịn, ko có đồng bọn 1 mình 1 cái loa lởm thì nhảy nhót cái chi. Lúc về qua cầu đã hóng vào activity center xem he đã back to CCU chưa, có ở đó ko mà thấy vắng vẻ, nên mới đi về phòng thế. Ai dè... thui tranh thủ tranh thủ. Gì có thể làm sau chứ dance phải tranh thủ. Mấy bữa nữa he bận học, bận thi giữa kì lại ko qua được thì bùn lắm. Trời ơi sao mình ko gặp thầy hịn này từ kì đầu nhỉ. Giờ một trong những thứ khiến mình luyến tiếc nếu phải về VN hẳn là có việc học dance với him.
Đấy thôi tóm lại là thế, giờ phải đi sketch lại mấy cái hnay he dạy mới được. Hnay vừa nghĩ ra đó. Mình óc gà, he dạy nhiều phết rồi mà rời him ra lại thấy quên quên, ko tự tin lắm. Thôi cứ phải từ từ cần mẫn học. Rồi sẽ khá.
P/S: Phê quá, nay hè nóng lôi quần ngắn ra mặc mới thấy dạo này cơ đùi cụa mình đẹp ghê. Hơi tự sướng tý nhưng có thể nói chân đùi vốn là chỗ mình thấy tự mê nhất trên người hé hé, rất nuột, nhưng nay nó có thêm vẻ đẹp mới, cơ nhìn rất khoẻ mạnh, nói chung là rất mê đắm hị hị. Không biết nhảy nhiều hơn nữa thì có làm nó xí đi không, mình không thích nó quá phô cơ bắp, và quá to so với người, to quá nhìn chưn ngắn lắm. Cơ mà anw, kể cả có thế thì nếu đánh đổi với việc có thể dance thì mình 1000 lần bằng lòng đánh đổi. hú hú. j chứ hình thức là thứ có thể thay đổi được, miễn là khoẻ là vui , nhể hú hú.

Saturday, April 2, 2016

Tháng 4 về


Hè đã đến thật rồi. Tối nay trở về từ thư viện mình đã bắt đầu cảm thấy cái mùi của mùa hè ấy chạm đến :3 chả biết diễn đạt thế nào nhưng thấy đúng là cái từ chạm ấy thật. Cảm nhận được sự giao mùa bằng tất cả các giác quan của mình thật là tuyệt. Lại còn ở giữa kì nghỉ xuân, cả campus nay chỉ là của mình mình. Mình thích lắm những kì nghỉ thế này ý. Thiên hạ hò nhau đi đây đi đó hết, mình ung dung ở lại đây, ngắm, nhìn, thở, chạm vào, đắm chìm trong chốn này. Mình chả bao giờ thấy buồn thậm chí còn ghét phải chen chúc lặn lội ấy. Có đôi lần đi vào các dịp nghỉ lễ rồi, đúng là ko phải style của mình.
Ôi mình yêu cái campus nay lắm lắm ấy. Một tình yêu mà chẳng lời nào diễn tả nổi. Yêu từng nhánh cây ngọn cỏ dại ven đường, yêu cái gió mát lành giữa đại lộ, yêu cái bầu trời cao trong vời vợi tưởng chừng có thể bay lên đó mà vi vu được. Yêu cái mùi hoa cứ nhẹ nhàng len lỏi khắp chốn. Yêu nó bất kể khi ban mai, lúc chiều tà và yêu cả khi đêm xuống thế này.
Biết làm sao để níu giữ lại những thứ này đây ta? Giờ chỉ có thể dùng hết thảy các giác quan mà cảm nhận, mà ôm lấy nó, để được chìm vào trong nó. Thời gian, cái thứ mãnh lực ấy rồi liệu có lấy đi những thứ nay không?
Xin đừng…
Mấy bữa trước trên đường xuống Minxiong gặp giáo sư thấy hoa xoan nở tím dịu dàng cả một góc đường. Mình nhớ mấy cây xoan dài lêu nghêu trong vườn nhà ông bà khi còn bé, mình vẫn còn nhớ khi ấy thắc mắc vì sao cái hoa xí òm này lại đi vào văn thơ một cách lãng mạn đến vậy. Hay thật, những hình ảnh từ thủo nào thủo nào tưởng như chẳng bao giờ vọng lại nữa, thế mà mình lại nhớ ra nó khi ở đây. Cũng bởi nhìn cái màu tím dịu dàng, man mac ấy. cũng bởi nó không phải là 1 vài chime hoa nhỏ mà là cả 1 khoảng trời hoa ấy. Có những thứ khi đứng riêng lẻ thật bình thường mà khi tụ lại đem đến cho ta cảm giác thật khác. Như cây xoan này, mình chỉ có thể nói cái màu hoa ấy thật đặc biệt.
——
Học hành, bộn bề. Lo việc này chưa dứt đã thấy một núi việc khác đang chờ. Tính trước được cả tháng, mà cái nào cũng quan trọng. Nghĩ đến mà lo lắm, liệu mình có làm được không. Có cái luận văn thôi, cũng biết là rồi ai cũng sẽ qua, và cứ làm rồi sẽ xong mà có lúc ngồi sợ ôi sao mà mình có thể finish nó được. Có lúc muốn hụt hơi với nó, nhưng có lúc lại dặn lòng vẫn phải keep balance, vẫn phải dance, phải tập thể dục đàng hong tử tế, vẫn phải nhớ bớt chút thời gian cho tiếng trung, vẫn phải nhớ enjoy cuộc sống chi ít là với mấy mẩu truyện cổ tích trước khi đi ngủ. Thời gian là gì mà đôi khi thấy thiếu thốn quá chừng. Vì tham lam quá chăng? Không phải thế, dẫu sao vẫn phải làm tất cả những thứ ấy. Uh bằng cách thật tập tung, thật enjoy từng giây phút, như kiểu thiền trong mọi việc mình làm ấy ( damn, mình chưa từng giỏi trong thiền). Nhưng thôi, sẽ cố. Vì giờ mình vẫn vui lắm, tỷ như thẩn thơ tâm hồn treo lơ lửng mà type ra mấy dòng nay là vui lắm rùi :3