Saturday, April 2, 2016

Tháng 4 về


Hè đã đến thật rồi. Tối nay trở về từ thư viện mình đã bắt đầu cảm thấy cái mùi của mùa hè ấy chạm đến :3 chả biết diễn đạt thế nào nhưng thấy đúng là cái từ chạm ấy thật. Cảm nhận được sự giao mùa bằng tất cả các giác quan của mình thật là tuyệt. Lại còn ở giữa kì nghỉ xuân, cả campus nay chỉ là của mình mình. Mình thích lắm những kì nghỉ thế này ý. Thiên hạ hò nhau đi đây đi đó hết, mình ung dung ở lại đây, ngắm, nhìn, thở, chạm vào, đắm chìm trong chốn này. Mình chả bao giờ thấy buồn thậm chí còn ghét phải chen chúc lặn lội ấy. Có đôi lần đi vào các dịp nghỉ lễ rồi, đúng là ko phải style của mình.
Ôi mình yêu cái campus nay lắm lắm ấy. Một tình yêu mà chẳng lời nào diễn tả nổi. Yêu từng nhánh cây ngọn cỏ dại ven đường, yêu cái gió mát lành giữa đại lộ, yêu cái bầu trời cao trong vời vợi tưởng chừng có thể bay lên đó mà vi vu được. Yêu cái mùi hoa cứ nhẹ nhàng len lỏi khắp chốn. Yêu nó bất kể khi ban mai, lúc chiều tà và yêu cả khi đêm xuống thế này.
Biết làm sao để níu giữ lại những thứ này đây ta? Giờ chỉ có thể dùng hết thảy các giác quan mà cảm nhận, mà ôm lấy nó, để được chìm vào trong nó. Thời gian, cái thứ mãnh lực ấy rồi liệu có lấy đi những thứ nay không?
Xin đừng…
Mấy bữa trước trên đường xuống Minxiong gặp giáo sư thấy hoa xoan nở tím dịu dàng cả một góc đường. Mình nhớ mấy cây xoan dài lêu nghêu trong vườn nhà ông bà khi còn bé, mình vẫn còn nhớ khi ấy thắc mắc vì sao cái hoa xí òm này lại đi vào văn thơ một cách lãng mạn đến vậy. Hay thật, những hình ảnh từ thủo nào thủo nào tưởng như chẳng bao giờ vọng lại nữa, thế mà mình lại nhớ ra nó khi ở đây. Cũng bởi nhìn cái màu tím dịu dàng, man mac ấy. cũng bởi nó không phải là 1 vài chime hoa nhỏ mà là cả 1 khoảng trời hoa ấy. Có những thứ khi đứng riêng lẻ thật bình thường mà khi tụ lại đem đến cho ta cảm giác thật khác. Như cây xoan này, mình chỉ có thể nói cái màu hoa ấy thật đặc biệt.
——
Học hành, bộn bề. Lo việc này chưa dứt đã thấy một núi việc khác đang chờ. Tính trước được cả tháng, mà cái nào cũng quan trọng. Nghĩ đến mà lo lắm, liệu mình có làm được không. Có cái luận văn thôi, cũng biết là rồi ai cũng sẽ qua, và cứ làm rồi sẽ xong mà có lúc ngồi sợ ôi sao mà mình có thể finish nó được. Có lúc muốn hụt hơi với nó, nhưng có lúc lại dặn lòng vẫn phải keep balance, vẫn phải dance, phải tập thể dục đàng hong tử tế, vẫn phải nhớ bớt chút thời gian cho tiếng trung, vẫn phải nhớ enjoy cuộc sống chi ít là với mấy mẩu truyện cổ tích trước khi đi ngủ. Thời gian là gì mà đôi khi thấy thiếu thốn quá chừng. Vì tham lam quá chăng? Không phải thế, dẫu sao vẫn phải làm tất cả những thứ ấy. Uh bằng cách thật tập tung, thật enjoy từng giây phút, như kiểu thiền trong mọi việc mình làm ấy ( damn, mình chưa từng giỏi trong thiền). Nhưng thôi, sẽ cố. Vì giờ mình vẫn vui lắm, tỷ như thẩn thơ tâm hồn treo lơ lửng mà type ra mấy dòng nay là vui lắm rùi :3

No comments:

Post a Comment