Những đêm tháng tư giao mùa thật khó đi vào giấc ngủ. Những suy nghĩ ngổn ngang cứ thế mà chơi vơi trong đầu, nhất định không chịu trùng xuống.
Tối qua skype với bố mẹ. Bố nói người sống nay chết mai chẳng ai biết được, cứ đi xa miết thế rồi đến lúc có gì xảy ra lại hối hận. Cố tự bảo mình hẳn bố nói quá lên thế để hòng hãm dây cương con ngựa bất kham là mình đây, và trước nay mình vẫn luôn nghĩ bố mẹ còn trẻ nên tự cho bản thân cái quyền được tranh thủ đi đây đi đó. Vẫn luôn nghĩ rồi khi bố mẹ già yếu nhất định con sẽ về bên. Nghĩ thế mà nghe những lời kia thấy nghẹn thở nơi lồng ngực...
Mình ngông cuồng quá, vị kỉ quá ư? Sự trưởng thành mang đến cho mình niềm tin mãnh liệt rằng chỉ cần bản thân mỗi người lo sống hạnh phúc cuộc đời người ấy rồi tất cả mọi thứ sẽ theo đó mà ổn thôi. Thế nhưng lúc này chợt chững lại, băn khoăn quá cuộc sống ơi. Hạnh phúc đối với mỗi người là khác nhau, khi mà ta sống trong mối dây liên hệ với những người xung quanh, làm sao đây để tìm ra mẫu chung của nó? Khi mà mình hiểu rất rõ ràng hạnh phúc của mình là gì, gồm những gì, và được đi, được nhìn thế giới là một phần quan trọng trong đó. Nhưng hạnh phúc của bố mẹ là được gần mình. Mình nhận thấy việc mình sẽ sống ở một đất nước nào đó không phải dải đất chữ S kia là một sự vô cùng lạ lẫm, một điều chưa từng được bố mẹ mường tượng trước đây và cho tới tận bây giờ. Mình hiểu nó cũng khó chấp nhận y như việc mình nghĩ một ngày nào đó phải dừng lại và sống cả 40-50 năm cuộc đời phía trước ở chỉ 1 nơi đó mà thôi. Sự rộng lớn của thế giới này như một thứ thuốc phiện, một khi đã biết đến nó thật khó mà dừng lại.
Làm thế nào đây, làm thế nào đây?
-----
Sáng nay lên sân thượng tập 5-rite như thường lệ mà nắng đã lên cao chói chang trắng cả một vùng trời trước mắt. Thấy người lâng lâng chao đảo chẳng mở mắt ra nhìn gì tất.
Hè đến rồi. Muốn dậy thật sớm hít hà tận hưởng ban mai bên con suối nhỏ, chào mấy cây bên đó rồi mang truyện ra dốc sau thư viện ngồi đọc trong tiếng nhạc Pháp lãng mạn du dương. Hôm trước cùng bạn thân ngồi đó suốt một buổi chiều tối hơn 4h liền nói đủ chuyện trên trời dưới biển, để gió thổi vi vu mát rượi cả tâm hồn, mà chợt nhận thấy đã lâu lắm rồi mình không có những khoảng thời gian như thế. Muốn được đi trên bãi cỏ đang mọc chen chúc sôi nổi kia, muốn chạm vào mấy cánh hoa dại vàng lốm đốm trên cái nền xanh rì ấy. Muốn được làm những thứ nhỏ bé đơn giản ấy hàng ngày. Muốn cả được tập dance hàng ngày, muốn được bơi hàng ngày như mùa hè năm ngoái. Muốn nhiều thứ lắm lắm, chẳng muốn bỏ thứ nào. Mà thời gian thì có hạn. Dẫu hôm qua nhận được feedback rất tốt từ giáo sư nhưng đến lúc kết thúc cái thesis vẫn còn cả một núi công việc khác đi kèm. Uh thì cũng tự nhủ chẳng còn cách nào khác là phải làm việc thật tập trung hơn, hiệu quả hơn. Mong rằng sẽ luôn giữ được cân bằng...
P/S: Chợt tự hỏi mình tham lam quá chăng?
No comments:
Post a Comment