Sáng thứ 6 xe của hội nghị đón tụi mình ở khách sạn đến Hong kong institute of Education. Đúng là hội nghị quốc tế có khác, mình cứ hang lên nghe hết keynote speaker nay đến speaker khác nói mà không biết chán. Lúc đầu tưởng sẽ chỉ qua đăng kí thế thôi rồi chuồn đi loans quanh, ai dè hay quá nên dành hết 2 ngày lết ở đó nghe. Mà số mình cũng hên, bài mình đăng kí tham gia về policy, nhưng đến đây thì nhận ra mấy keynote speaker bự nói khá nhiều về multi-culture và trilingual, perfect cho thesis của mình. Nói chung mình học hỏi được khá nhiều từ hội nghị lần này. Mình ấn tượng nhất với Mr. Adamson khi he kể về cha của he, là Korean, trong đời him trải qua khá nhiều lần di cư rồi chiến tranh nay nọ. Dĩ nhiên giờ he vẫn sống hạnh phúc và vui vẻ, nhưng có 1 lần cả gia đình he khi đi tị nạn, buổi đêm vì không muốn làm phiền người khác đang ngủ nên không bật điện, và khi sáng hôm sau nhận ra tất cả những người xung quanh là người đã chết. Kể từ khi đó cho đến giờ he không thể ngủ nếu tắt điện. Khi ấy he 14 tuổi. Mình chợt nghĩ đến những người Việt nam, đến cuộc chiến tranh ở Vietnam. Cuộc sống, một cách nào đó vẫn tiếp diễn, đời người thật nhỏ bé trong cái khối thời gian khổng lồ…
Anw, mình thật may mắn vì có cơ hội gặp biết bao người từ rất nhiều nước, được nghe biết bao điều hay. Muốn trau dồi nhiều hơn nữa, mở mang nhiều hơn nữa.
Tối hôm đó về mình cùng với Astrid đi dạo quanh khách sạn. Khu mình ở là New territory, khá xa tung tâm cũng vì vậy mà thấy thật yên bình. Trước cửa khách sạn là 1 con sông lớn, hai bên bờ san sát các toà nhà cao tầng. Nhưng không giống như ở Victoria habour cứ có vẻ nhộm nhoạm, ở đây thấy thoáng đãng dễ chịu kinh khủng. Có lẽ cho mình ở đây mấy năm cũng chịu, kể cả có biết Honkông thuộc vào dạng ô nhiễm hạng nặng. Nhưng không yêu sao được khi mà ven sông là đường chạy bộ với cây cối um tùm, gió biển mát nhè nhẹ, thỉnh thoảng vẳng lên tiếng kèn của một vài nhạc công lớn tuổi. Chưa kể đến đồ ăn ở đây thì situ non. Trời ơi bữa trưa ăn ở canteen thôi mà thịt quay ngon quá trời. Lớp bì thì giòn tan, thịt bên trong thì mềm ngọt, nước sốt non khỏi phải nói. Phải nói là mình mơ về nó, haha Bụng bảo dạ nhất định hôm sau phải ăn lại man đó mới được. The mà hội nghị lại provide cả đồ ăn trưa lẫn tea-break time thành ra chẳng còn cơ hội mà ăn nữa. hic hic. À mà đấy, đồ quỷ gì ở đây cũng ngon. Buffet ở hội nghị thì ngon khỏi nói rồi nhé, ti tỉ món từ salad đến đồ tây, đến banh ngọt- siêu ngon. Chiều chủ nhật bạn Jiachinh dẫn tụi mình đi ăn ở quanh quanh khi lady market và ăn dim sum ở quán nổi tiếng của HK. Trời ơiii con muốn có cái bếp của riêng mình, muốn làm những thứ nhỏ nhỏ xinh xinh dễ thương và siêu ngon ấy. À đấy, bạn này cũng thật hay ho. Ngồi nghe she kể chuyện cuộc sống ở HK, rồi áp lực công việc làm PR của her, rồi để cân bằng she còn đi nhảy pole dance hang ngày. Mình cũng khá bất ngờ, khi mình gợi hỏi chuyện chính trị she cũng chém nhiệt tình. Phải nói thật là càng gặp nhiều người, càng đi nhiều nơi mình càng nhận thấy cái gap giữa con người, ở các background khác nhau, các nơi khác nhau nó lớn đến thế nào. Và càng thấy sự kì diệu của giáo dục. Mình tin rằng giáo dục có thể tạo nên sự khác biệt lớn lao về con người.
Chuyến đi lần nay mình còn được gặp 2 bạn người Anh đã đi du lịch khắp nơi từ châu phi đến châu úc, rồi châu á trong suốt 2 năm rồi. Tụi nó là người yêu của nhau, và bắt đầu rời khỏi Anh từ tháng 9/2014. Tưởng tượng 2 năm trước cũng thời điểm đó mình rời Vietnam đến Taiwan học, mình đã có thật nhiều trải nghiệm, mở mang thật nhiều thứ. Thế thì các bạn ấy, với 2 năm vừa qua sự trải nghiệm ở khắp nơi trên thế giới còn nhiều đến thế nào. Và cái mình ngưỡng mộ, mình thèm khát nhất là họ đã ở bên nhau, đi cùng nhau suốt 2 năm vừa qua, vì mình biết để đi như thế không phải chỉ có màu hồng. Mình cần lao động cật lực at the same time để có thể tiếp tục, chứ không phải chỉ đơn giản là “du lịch”. Ngoài ra mình còn biết them mấy bạn khác ở hostel, từ Úc, Korean,…đặc điểm chung của tụi nó là đã đi thật nhiều thật nhiều nơi. Rút cục thì cũng không phải là impossible, đúng không. Mình sẽ làm được. I’m so eager to see the world…
No comments:
Post a Comment