Saturday, December 19, 2015

加油!!!

Dạo này ngủ muộn, trời lại lạnh, nay vật vã mãi 7h30 mới chui ra khỏi cái chăn. Tuy vậy vẫn tập thể dục đều đặn à nha. Tuần gắng chạy 3 buổi, chạy xong lúc nào mặt cũng đỏ phừng phừng rất là phê. hê hê.
Nay đang chạy thì một bác già già bắt chuyện. He là giáo viên tiếng Anh nay đã nghỉ hưu, và hầu như ngày nào cũng vào trường mình tập thể dục. Bác ấy bảo là vừa nói với bạn của bác ấy mình thật 厲害, rất chịu khó tập thể dục, còn để ý mình thường chạy 5 vòng nữa chứ. Trời, mà bác nhiều tuổi thường chạy 15 vòng, quả thật cháu thấy xí hổ quá đi. Cũng nói là cháu đang muốn tập tăng dần số vòng lên, ít nhất tầm 10 vòng trong tháng tới. Lúc sau he giới thiệu mình với 1 thầy giáo đang dạy ở khoa Hoá trường mình. Các bác cứ khen tiếng trung mình 很好聽, cái vụ nay thì mình bít, cố gắng học hành bản mà lị hehe. Dạo này khi nói chuyện người ta thường lầm mình là người Đài loan mới ghê, nhưng sau vài câu vì vốn từ không có để chém tiếp ngta mới biết, haha. Nhưng hay được khen thêm câu là 發音 rất chuẩn. Ước gì cái tiếng Anh của em nó được như thế này thì có phải mừng biết bao không.hị hị.
Kể tiếp chuyện được khen. hé hé. Bác khen nhìn mắt mình là biết rất thông minh. Nhưng điều làm mình hơn cả là bác nói qua gương mặt mình có thể thấy mình có 1 good heart. Uh với mình 1 cuộc đời có ý nghĩa là khi nó được sống bằng một trái tim nhân hậu. Đó là điều mình hướng đến và cố gắng mỗi ngày.
——
Về phòng mở máy lên check linh tinh xíu trước khi học thì nhận được tin nhắn thế này.
Nghe mà rân rấn nước mắt. Nhớ nàng Xu quá chừng, nàng đã lớn và bắt đầu có đời sống nội tâm riêng thật rồi...Tự dưng ước giá được dẫn nàng ta tha thẩn chơi quanh campus với mình chắc she thích lắm nhỉ...
Giờ nàng ấy đã lớn và nữ tính thế này rồi đây <3 <3 <3

Friday, December 18, 2015

Lan man cuối tuần

Hình như mình bắt đầu không còn thích các ngày cuối tuần ở campus nữa rồi, thậm chí muốn nói là ghét. Mà thực tình bản thân mình biết nó bắt đầu khi nào. Mới có 2 cái cuối tuần chứ mấy. Thế mà đến cái này là cái thứ 2 đã thấy như mình phải trải qua nhiều nhiều cái cuối tuần cô đơn vắng lặng lắm rồi. Trưa nay tan ca đạp xe về thư viện mà cảm thấy cái nét đặc trưng ấy của cuối tuần tràn trong không khí. Tự nhủ, mới trưa thứ 6 thôi mà nhỉ. Uh thì trường ở xa trung tâm, thứ 6 là ngày mà tụi nó nô lức đi về nhà. Nhưng khi mà sinh viên vẫn đi lại như bình thường và mình thì không đeo kính nên hẳn chẳng thể nhìn rõ vẻ mặt hớn hở mong ngóng về nhà vào cuối tuần của tụi nó, thì bằng cách nào mà mình cảm được điều đó trong không gian này, bằng cách nào nhỉ? Uh giờ nhạy cảm hơn rồi chăng?
Rồi lại nghĩ thực ra thì cuộc sống cũng có khác gì lúc xưa đâu nhỉ. Bao năm cô đơn tìm kiếm chờ đợi, có lúc tưởng rằng đã gặp đúng một nửa phù hợp ấy rồi, nhưng những ngày đó là những ngày yêu đương với những nhớ mong da diết chứ đâu được bên nhau những ngày cuối tuần, được gần gũi sánh bước bên nhau. Mấy hôm nay cứ hay bị nhìn phải cảnh các cặp đôi cầm tay nhau cùng đi giữa cái tiết trời lạnh buốt này. Rồi nay ở thư viện, ra ngoài ban công vươn vai hit khi giời tý lại nhìn thấy ở phía bên kia là 1 đôi đang nói chuyện. Ơ đời nó cứ trớ trêu thế đấy. Lúc trước có mấy khi nhìn thấy đâu, hoặc giả lúc nào đời chẳng thế, nhưng lúc này mình mới để tâm đến chăng? Uh thế thì tại con mắt của mình, nên cũng chả buồn khổ đâu. Thực tình là vì đó là cách sống mà đã quyết xây dưng cho bản thân, nên bản thân mới có được sự bình yên trong tâm thế này. Nhưng mà quả thực là có hơi chạnh lòng, hơi buồn xíu xiu xiu như cơn gió man mác trong chiều đông nay, vậy thôi.
Dạo này lại còn vô fb nhiều hơn trước. Vẩn vơ thôi…nhưng lại hay thấy nhiều người sup ảnh cưới, rồi ảnh kỉ niệm ngày cưới các kiểu. Đang mùa cưới mà. Đọc những tâm sự hạnh phúc của các bạn rồi lại chẳng tránh được câu hỏi, đến bao giờ thì mình tìm thấy người ấy, được trải qua cái hạnh phúc ấy đây nhỉ. Lại chợt nhận ra, câu hỏi ấy, sự mong ngóng ấy mình từng có từ hơn 2 năm về trước, và giờ mình lại bắt đầu lại từ đầu…Dẫu vậy không có sao à nha, mình vẫn lạc quan và đầy tin tưởng vào tương lai . Mình thực lòng cảm ơn và trân trọng tất cả những trải nghiệm mà cuộc sống đã đem lại ấy. Nó đã góp phần tạo nên mình của ngày hôm nay, với những nhận thức và trưởng thành hơn, là mình với sự an nhiên giữa đời.

Monday, December 14, 2015

Tháng 12

Tháng 12

Anh thấy không thành phố vẫn bình yên

Tháng Mười Hai lại ấm màu lễ hội

Có một chút nhớ nhau trong dòng đời rất vội

Và những ngày dài lắm để quên nhau!…

Anh thấy không thành phố vẫn xôn xao

Bàn tay vắng bàn tay xuống phố

Vẫn rực rỡ như những ngày hạnh ngộ

Nỗi chờ mong đang mất mát đâu ngờ!

Anh thấy không mình đã khác ngày xưa

Kí ức chẳng thể dằn vặt mãi

Bình yên quá trong một ngày gặp lại

Thấy lòng quên như chưa nhớ bao giờ…

- fb Vn Mit-

Đêm qua với tay cài lại chuông báo thức thì vô tình nhìn thấy bài thơ này note trong evernote từ bữa nào. Uh dĩ nhiên là trước cả tháng 12 này. Lúc note lại mình đâu biết rằng có một ngày thật gần mình khi đọc những dòng thơ này người ta đang viết giùm tâm trạng mình.
Uh, thật lòng cũng chỉ mong tháng 12 của một năm nào đó trong tương lai xa xa vô định kia, một tháng 12 nào đó trong dòng đời vẫn chảy mình và người ấy có thể nhẹ nhàng và bình yên như trong bài thơ này…

Saturday, December 12, 2015

Dec 12

Tối thứ 7, trường vắng hoe, ko dance club, ước gì có hoạt động vận động nào đó khiến cho mình bận bịu rã rời như những ngày vừa qua.
Lần đầu tiên sau hơn 1 năm ở đây ghét sự tĩnh mịch của tối thứ bảy.
Đạp xe về giữa sân trường, biết rằng nước mắt muốn chảy ra, đã cố lờ nó đi thế mà không được nữa.
Mình đang khóc.
Sao thấy cô đơn đến kinh khủng, lẻ loi kinh khủng.
Bỗng thấy cuộc đời thật dài thật rộng quá.
Liệu rồi có thể tự ôm lấy mình, sưởi ấm trái tim mình không nhỉ?

Thursday, December 10, 2015

“Life is like riding a bicycle. To keep your balance, you must keep moving.”

Uh thì ngày hôm qua cũng không quá tệ. Có giáo sư từ Hồng Kong sang, cộng them lớp tiếng trung, rồi có lịch gặp consultant trao đổi cũng được kha khá thứ. Meeting với Dr.Lo cũng them được rất nhiều thông tin hữu ích cho luận văn. Một ngày bận rộn, thế mà tối mãi vẫn ko ngủ được. 


Thế rồi sáng nay lại mưa mới chán. Trời ủ ê xám xịt. Lại còn phải đến preschool nữa chứ. Cầm ô đạp xe đến preschool mà đầu thì ong ong vì thiếu ngủ. Khổ vậy đấy, mấy ngày nay rồi mất ngủ buổi đêm, tối lại đi làm nên mệt hơn, sáng chẳng dậy sớm nổi, song cũng ko yoga hoặc chạy nốt. hừ, thói quen tốt thì tốn không biết bao nhiêu time và nghị lực để rèn luyện nó, thế mà lại rất dễ dàng bị thói quen xấu pho hỏng trong có vài ngày. Thật là não nề quá đi. Cũng may mà sẽ ở cả ngày với tụi trẻ con, nhìn vào những ánh mắt khuôn mặt ấy, cười với nụ cười của chúng nó. Thế là chống cự them 1 ngày sẽ không còn uể oải mệt mỏi gì nữa.
Ở preschool mình rất thích lúc cuối ngày lúc ra phơi yếm cho tụi trẻ con, nhìn ra trước mặt là rừng cây ngút ngàn. Chiều nay ra thấy có nắng, trời hửng sáng. Uh thế là sau cái sự ủ dột ban song, vào cuối ngày mọi thứ lại sang lên đó thôi. Đạp xe về chỗ làm, đi qua chỗ cầu thấy góc chân trời trước mặt bừng sáng, quang đãng dường như chẳng còn 1 chút dấu vết gì của cái u ám đầu ngày. Nhắm mắt xíu để enjoy khoảnh khắc ấy 1 cách trọn vẹn, thế rồi tự nhiên quay đầu lại phía sau. Thấy phía đông ấy vẫn 1 mảng trời xám xịt, mây vần vũ. Ùh thì vậy đấy, dẫu có là mặt trời của cuối ngày thì cái vầng sáng kia vẫn đẩy lùi cái tối tăm của buổi ban đầu cơ mà. Dấn bàn đạp mạnh hơn và tiến về phía trước…

Sunday, December 6, 2015

Dec 6- thế là một năm 9 tháng tròn đấy...

Mình đang khóc, đang khóc rất dữ. mình đã định ko ở 1 mình nhưng dường như cuộc đời muốn mình ở 1 mình. Uh cũng đúng thôi, mình phải là người duy nhất trải qua cảm xúc này, đâu có ai chịu thay được.
Đêm qua rồi sang nay mình lờ mờ nhận ra chẳng nên kéo dài chuyện tình cảm này quá lâu, nhưng mình cũng ko nghĩ hôm nay là ngày kết thúc nó. Đến giờ khi nghĩ rằng hnay Dec 6, mìnt đã chấm dứt nó. Thật ư? thật ư? mình đã làm điều ấy thật nhanh. 



muốn viết cái gì đó,muốn lui cái gì đó từ trong đầu ra mà trống rỗng quá. Thôi đi dạo...


Walking alone, cảm nhận từng phút giây cô đơn trôi qua nhưng lại mất ý niệm về thời gian. Thời gian là cái gì, rồi tương lai sẽ như thế nào nhỉ? uh rồi sẽ như những con người sống cásh đây mấy trăm năm mà mìnt vẫn mường tượng ra mỗi lần nghe chuyện về lịch sử đó thôi. Cuộc đời con người nghìn năm nay vẫn thế, luan luan có những vấn đề, tránt sao khỏi. Hay bìnt an trong tâm. Rồi mai mọi việc lại phải quay về quỹ đạo như trái đất vẫn quay đều hàng gày đó. Hay bìnt an trong tâm. Hãy làm chúng với niềm phấn khởi và lòng biết ơn những trải nghiệm ấy của cuộc đời. Một tháns qua mìnt đã thấm nhuần nó, hẳn mình sẽ làm tiếp được. Im a strong girl.

----------
Dec 7:

did I do something wrong?

Mình đã thực sự quyết định quá vội vàng? Mới có 1 ngày, mới có 1 ngày thôi. Không, chắc ko phải vội vàng đâu. Nó đến nhanh thật, sáng qua mình vẫn không hề nghĩ ngày hôm qua là ngày mình đã kết thúc nó. Đến hôm nay thỉnh thoảng vẫn phải tự sốc lại mình, nó đã kết thúc thật rồi. Nhưng sau khi nghe chuyện tình của chị Đ, mình không muốn cả mình và anh phải trải qua 3 năm như thế. Mình đã không cần thêm thời gian, mình đã làm việc đó thật nhanh.
Lúc nay ngồi đây, sau 1 ngày dài hôm nay với những suy nghĩ hỗn độn, và đôi khi còn thấy nghi ngờ quyết định ấy. Nhưng lúc này, khi viết ra thế này mình thấy bình tâm hơn. Rút cục thì phải nghĩ thế này này Thanh. Hẳn là buồn đến tê tái như thế này đó, uh thì mày đang trải qua cái cảm xúc mà chưa bao giờ mày trải qua trong đời, nó cũng khác hoàn toàn với 1 tháng vừa qua, khi mà mày vẫn chờ người ta, vẫn biết người ta luôn ở đó và mày vẫn cố đưa ra cơ hội cho tình yêu ấy. Với đời sống cá nhân của riêng mày, hẳn là lần đầu tiên trải qua nó, nên nỗi buồn, sự hẫng hụt, sự tiếc nuối…và nhiều thứ cảm xúc chẳng thể gọi tên khác ấy may tưởng là ghê gớm lắm. Nhưng thực ra không phải vậy đâu. Ngoài kia, tình yêu đôi lứa có cả nghìn đời nay, có hàng nghìn con người cũng đã trải qua chuyện như mày đang trải qua ấy. Hãy dũng cảm bước tiếp. Vì mày biết mày đã làm điều đúng. Làm một điều đúng thì chẳng bao giờ là dễ dàng cả. Hãy vững tin.
Rồi một năm nữa, hai năm nữa, những năm về sau này, ở những thời điểm khác nhau trong đời sống con người,  mày sẽ thấy 1 “mày” khác, 1 “anh” khác, hạnh phúc hơn, trưởng thành hơn. Những gì đã xảy ra luôn là những gì nên xảy ra. Uh hãy nghĩ đến cuộc sống của chị Tâm Phan, chẳng phải chị ấy cũng trải qua giai đoạn như mày sao nhỉ? Và giờ nhìn lại, cả chị và mối tình đầu đều có cuộc sống hạnh phúc như ý. Huống hồ chính mày cũng tự nhìn nhận từ rất lâu nay về 2 đứa, và mày biết nó sẽ tốt hơn cho cả anh và cả mày. Thế thì không buồn thế này nữa. Ơn giời là mày có rất nhiều việc gấp và bận trong những ngày sắp tới. Hãy giải quyết nó trước, có lúc nào tâm trí bỗng sao nhãng như ngày hôm nay thì hãy nghĩ điều này sẽ đem đến tương lai tốt đẹp hơn cho anh, và cho cả mày nữa. ( quả thực hôm nay lại vẳng lên trong đầu lời bài hát 500 miles, nước mắt lại trực trào ra. Khi bình tâm hơn,khi mà mình lại có thể nhăn nhở cười trong skype rồi mình cũng sẽ nói cho mẹ biết. Nhưng liệu cái ngày mình tìm được hạnh phúc thật sự có xa quá không nhỉ? mình sẵn sang chờ đợi và tìm kiếm như đã từng, nhưng hẳn mình không muốn mẹ biết mình phải trải qua cái thời điểm giống như trong bài hát, khi 1 người con xa xứ với thất bại ấy. Tự dưng nhìn lại thấy lúc này mình giống những con người trong bài hát đó quá. Không có gì trong tay, không có 1 nơi để gắn kết trái tim, để cùng xây đắp tương lai… Nay lết đi dance club, mà lúc nghỉ giải lao lại nghe thấy Begin again mới trớ trêu. Nước mắt chỉ trực trào ra, xong lại thôi.
Việc gì đã xảy ra luôn là việc nên xảy ra. Thế!

Thursday, December 3, 2015

My life is brilliant

Oa oa i had such a great day. This morning after taking graduate pictures with my classmate and the teachers in my department, i stayed in RR to finished some works. Then i went to Mingxiong around 1pm. I had an appointment with my thesis supervisor at 3pm in NYCU but i wanted to came to Mingxiong earlier to shopping. I spent all the money i have, but I’m happy ,coz i bought cough medicine and Pond cream for my mom, and a cream for me. Its on discount now, and my Innisfree night cream almost run out, so I think i should buy it now. Otherwise, i need take time go to mingling another time to buy it. I also bought wholegrain rice and orange, vegetable. Even now i often eat at restaurant where i work, but frankly i really don’t like it. I know it is not healthy at all. A lot of oil, but seems i have no choice, and somehow it provide me enough protein and energy to work. I don’t want to loose weight. 
The dance club tonight was so great. i practiced almost 3 hours without feeling tired. These days i looked my body through the mirror and felt really happy about it. Maybe I still can’t dance good as other girls, but it doesnt matter, as long as i made progress through the time. Before I only thought dancing can help me relax and it is one way to do excersise after working. But now, after one month, i can say it helped me a lot. Not only improve my strength but also my posture and figure. Last week when i realized that i climmed a slope easily, which i could not did it before, i can’t believed how strong i am now . And I even more happy when i looked at myself in the mirror, i felt my figure look quite good, and i am sastify with it. That is the fruit of working hard and diligent. Yeah, i think somehow i did improved my weakness. I knew i am impatient person, so I tried to fix it the best i can. I think i did good, and I’m so proud of myself.
At first time there were 3 of us : Cris Tl, Jenifer and me come, but now both of them quit, i don’t know why, sometimes they felt tired or busy, or felt bored with it. So almost last 2 weeks only me came there. Even quite lonely without the people u already know, but i still want to come. In dance club I didnt communicate with others. One part i don’t know and felt don’t want to make friend or chit chat, but i do love dancing, and they seems like don’t bother if i just come and dance by myself like this. That is one more thing made me really like Taiwanese. 
Oh no its almost 12 pm. His, i should go to sleep soon. But i still want to talk about my discussion with my thesis supervisor. Today we solved a lot of things. And the greatest thing is she really like my plan and even give me a better chance to do it. I planned to teach Vietnamese for the transnational marriage children in Mingxiong. It is one way for me to have a better chance to get inside the vietnamese mothers in Taiwan. And it will be good chance for me practice and gain experience working with children. More than that, i really happy if i can do something to help the children to have better conditions to develop. I think no need to raise funds for charity or something great, just doing small thing to help other like this is still good.
So i asked my supervisor what if she can help me find a community or school want to have a volunteer to teach Vietnamese or not. Believe or not, she even suggest that i can creative my own programs for both parent and the children. and she will help me contact with community here. huraa, I’m so excited now. I know i will busy like crazy, but I’m happy, really happy now.
I just felt like I’m on the top of my life ^ hura hura. Still having a lot of ideas, will do it gradually. Now need to go to sleep to have a good energy to do it.
G9moon

Saturday, November 14, 2015

Life through a window

Lúc này là 8h sáng Taiwan, mình đang ngồi trên bus từ CCU lên Taichung. Mình luôn thích được ngồi cạnh cửa sổ trên các chuyến bus như thế này, chẳng phải bận tâm làm gì, oto cứ đi cứ đi và suy nghĩ cứ trôi vẩn vơ trong suốt quãng đường dài. Chẳng biết từ bao giờ mình luôn thích nó và nó trở thành thời gian thư giãn của mình. Cuối tuần này dù không rảnh lắm nhưng có cơ hội lên đây dự hội thảo nên mình vẫn đi. Độ này thấy cần có thời gian làm cái gì đó mới, cảm nhận khác đi. Dù CCU tuyệt lắm, mình vẫn thấy bình yên được che trở khi ở đó, nhưng ra khỏi bầu không khí ấy để nhìn lại mọi thứ trên 1 chuyến buz quả là không tồi.
Taiwan giờ đã vào đông. Nắng bắt đầu lên nhưng sương vẫn giăng nhẹ qua các cánh đồng. Lúa đã chuẩn bị vào mùa, rộ lên lốm đốm vàng qua sắc lá. Đôi thửa ruộng người ta đã gặt sớm rồi. Mình đi qua những luống rau trồng thành hàng ngăn nắp gọn gàng. Các sắc xanh của lá đua nhau đan xen vào nhau. Mình nhớ những luống bắp cải, những luống xà lách gần tết của ông nội.
Đường cứ rộng dài, bằng phẳng về phía trước. Cuộc sống phải chăng cứ bằng phẳng dễ dàng như ngồi trên 1 chuyến xe như thế này thì thích nhỉ?
Nắng đã lên cao hơn, các bạn đã kéo rèm và tranh thủ ngủ. Mình vẫn cố vớt vát từng chút nắng mai. Những chiếc xe khác cứ vụt qua ô cửa, mình chợt hỏi trong những xe tải buổi sớm kia hẳn có bao con người trong đó vất vả làm việc của mình. Những thửa ruộng trù phú kia người ta đã phải bỏ bao công sức chăm bón vun xới cho nó? Nghĩ đến những gì đang xảy ra. Đã dặn lòng chỉ sống cho hiện tại, không nghĩ về tương lai. Nhưng làm được thật chẳng dễ. Vì khi có gì đó khiến người ta thấy bất ổn ở hiện tại hẳn sẽ dễ dàng lo lắng về tương lai. Thường khi đó ngta lại còn hay nghĩ về quá khứ và hỏi điều gì đã đem đến hiến tại này. Đôi khi chỉ thấy một sự thật tím bầm, chẳng muốn chấp nhận gì hết. Những thứ tưởng chừng như đã được lý trí nhìn nhận thấu đáo, được cảm nhận bằng cả con tim, tưởng như thế là đủ khiến ta vững tin mãi trong cuộc sống sau này. Ấy thế mà hóa ra không phải thế, chỉ là những lời nói dối nhẹ nhàng, những bức màn che chắn cẩn thận có mục đích. Thì ra cuộc sống , sự thật không phụ thuộc vào con tim và trí óc của ta, hoặc chí ít nó không tốt như ta tưởng. Dù vậy lúc này chợt nhớ đến câu: “ life is 10% you make it, 90% you take it”, nhẹ nhàng bảo mình, ok, cố gắng kiểm soát những gì mình có thể kiểm soát, và chấp nhận những gì mình không thể. Thế là nhẹ nhàng, nhỉ.
Nắng đã lên cao hơn, chói chang hơn làm mắt mình bất giác nheo nheo lại. Dẫu thế vẫn muốn phơi trần thế, chẳng cần phải che chắn gì để mặc nắng sưởi ấm làn da, trí óc của mình.
Thành thực mà nói mình chẳng muốn coi cuộc sống là những bài học. Mình là đứa lười phải học, cứ phải tiếp tục học hết lần này tới lần khác những bài học không dứt như thế thật là mệt. Mà sự thật là cái bài học này hình như mình học đi học lại học tái học hồi mà chưa mở mắt ra được ấy chứ. Nhớ đến cái độ nọ, có cái bói nào kêu: cả đời lầm lỡ cả tin rồi lại cả tin lầm lỡ lần nữa :v. Thôi cũng được, chấp nhận vui vẻ vì mình chỉ có thể sống với tin tưởng tuyệt đối mà thôi, bằng không sẽ không hạnh phúc được.
Nói đến bói linh tinh, vừa nhìn thấy cái chọn 1 cánh cửa và sẽ thấy tương lai của bạn thé nào. Kết quả thế này này:
Nếu bạn chọn hình số 2:
Bạn đã chọn một con đường bí mật. Bạn là tuýp người thích đi du lịch một mình. Bạn thích quan sát, suy nghĩ và sắp xếp bất cứ điều gì diễn ra trong đầu bạn. Bạn muốn có một con đường phù hợp cho mỗi người. Bạn rất độc đáo và sâu sắc. Bạn nhìn thế giới theo một cách độc đáo, và những người khác có thể được hưởng lợi từ quan điểm của bạn. Bạn có một chút cô độc, nhưng bạn kết nối tốt với mọi người khi bạn dành thời gian cho điều đó. Bạn rất hiểu biết.
Nhảm nhí mà cũng đúng gớm :v
———————
Trở về sau chuyến đi lòng bỗng nhẹ bẫng. Dẫu có khi những rối rắm tơ vò vẫn còn đó, vẫn chưa tìm được đáp án thực sự cho nó, nhưng vẫn thấy cuộc sống nhẹ nhàng hơn. Thay đồ, bước chân nhẹ bẫng trong đôi giầy thể thao rồi sau đó lên RR skype với mẹ. Có khi hơn 1 tuần rồi chưa skype với mẹ ấy, tối nay về bỗng thèm nghe tiếng mẹ quá.
Tối thứ 7 campus thật yên lặng quá, nhất là sau một ngày dài ở một thành phố khác thì được trở về một nơi thế này thật tuyệt. Băng qua sườn dốc mình ngửi thấy mùi rạ. Phải hít đi hít lại để chắc liệu có đúng mùi khói rạ ấy không nhỉ, vì hình như mình thấy bên này người ta gặt bằng máy và cắt luôn thân lúa ra bón ruộng cơ mà. Nhưng dù gì đi nữa thì chắc chắn là mình đã ngửi thấy cái mùi khói mùi rạ thơm thơm thân thuộc ấy. Gió man mác, chỉ có ánh đèn vàng và không gian quanh mình yên lặng tuyệt đối, chỉ xa xa vọng lại tiếng đốt pháo hoa dưới thị trấn. Không biết nay người ta khai trương cửa hàng hay có lễ gì mà đốt pháo lâu thế nhỉ, có đến 30’ rồi ấy. Cái hay ở CCU mà mình mê nhất mỗi chiều tối thứ 7 là mình được cảm giác không gian xung quanh là chỉ của riêng mình, nhưng không hề đem lại cảm giác cô độc phần vì luôn nghe thấy tiếng của nhịp sống dưới chân núi kia.
Mẹ lại đang ho, tuần sau xuống Mingxiong phải mua cái thuốc ngậm ho bên này gửi về cho mẹ thử xem mới được. Cái họng của mẹ cứ lâu lâu lại đau, mà mẹ thì tham công tiếc việc quá. Đôi khi mình tự hỏi ở cái tuổi sắp nghỉ hưu rồi mà mẹ lấy đâu ra sinh khí, nhiệt huyết để dạy, để làm nhiều việc đến thế. Rồi có lúc tự bảo cái tật làm cái gì cũng muốn cho ra ngô ra khoai, dồn hết tâm huyết cho nó ấy của mình hẳn là di truyền từ mẹ.
Mùa này đã gần vào đông, tối đi về ở đường chính trước cửa thư viện đã thấy mùi hoa sữa khắp nơi. Đang nghĩ từ mai mỗi tối có khi phải dành thời gian đi bộ một xíu để hít hà cái mùi hoa sữa này mới được, chả mấy bữa mà lại hết đợt hoa. Vậy đi. Giờ về ngủ thật ngon. Mình đã có một ngày thứ 7 tuyệt ấy chứ. Học thêm được nhiều thứ mới, đặc biệt thấy tự tin hơn chẳng còn sợ những thứ như luận văn, rồi hội thảo này nọ nữa rồi. Rồi còn được gặp lại người quen, được ăn đồ Thái ngon ơi là ngon nữa nè. Từ nay phải tích cực đi ra ngoài hơn nữa mới được.
Life as a collection of experiences :3

Thursday, November 5, 2015

Life is beautiful

8h sáng ra khỏi phòng để đến chỗ thực tập. Tưởng tượng mà xem, một sớm mai tỉnh dậy và chợt thấy sương mù phủ khắp lối, giăng giăng khắp chốn. Mình hít hít hà hà cái mùi sương sớm mùa đông ấy, tưởng như có thể chạm vào mùa đông được ấy. Thế là mùa đông mới đã về. Đi qua hàng cây móng rồng, lại nhớ đến mùa đông năm ngoái buổi sáng thường dậy sớm đi bộ qua tít đây chỉ vì mê cái mùi thoang thoảng nhẹ nhẹ hoà với cái lạnh của trời đông. Ôi, cảm xúc vẫn còn nguyên, tưởng như mới ngày hôm qua, thế mà đã một năm rồi ấy. Nhưng thấy cũng đâu có dài.
Vừa đạp xe vừa nghĩ cuộc sống thật là kì diệu quá đi. Đêm qua đâu có biết sớm nay nó mang đến cho ta màn sương này, ta đâu có biết ồ mùa đông đã đến thật gần và thật nhanh thế này. Cuộc sống luôn chứa đựng những bất ngờ nên lại tự bảo phải luôn sống sao cho hạnh phúc trọn
vẹn đến từng phút từng giây quý giá trong đời.
Dạo này như hơi bị tăng động quá đà hay sao ấy, lúc nào cũng trong high mood. Hào hứng với những kế hoạch mới, mục tiêu mới. Hối hả muốn dành mọi sinh lực để sống. Cảm thấy chưa bao giờ cân bằng hơn thế. Có một chút áy náy, hơi gợn trong lòng nhưng hẳn là không nên như thế. Vì thực chất mình đang sống một cuộc sống của chính mình, và nó là điều đúng đắn nhất mà một con người nên làm, cần phải làm khi sống trên đời này. Và có thể nói mình luôn cảm thấy reach the highest point of happiness là vì đã học được thêm 1 bài học về hạnh phúc và tình yêu. Xưa nay vốn biết rằng trong 1 mối quan hệ hạnh phúc thì không ai phải hi sinh vì ai cả, mình đã từng đọc điều ấy rất nhiều và từng nghĩ là mình hiểu, nhưng có lẽ chưa thấm. Cho tới tận bây giờ thì mình đã thực sự hiểu rằng để có mối quan hệ hạnh phúc lâu bền, thì nó phải được gắn kết bởi 2 cá thể độc lập, 2 cá thể ấy phải được tự do là chính mình và hành động vì mục tiêu hạnh phúc của chính bản thân mình. Dù có anh hay không có anh thì tôi vẫn muốn đến cái đích đó. Và họ đến với nhau vì cùng đi đến điểm đích chung của họ. Cái đích chung ấy phải xuất phát độc lập chứ không phải vì 1 cái gọi là “ tương lai chung của 2 người” mà tôi phải lựa chọn cái này, lựa chọn cái kia. Giờ thì mình nghĩ cái lý tưởng cao đẹp ấy sẽ không bao giờ đem đến 1 sự vững bền cho mối quan hệ ấy. Đến một thời điểm nào đó, người ta sẽ trở về với khao khát cháy bỏng bên trong con người của chính mình. Vì chỉ có trông cậy vào con người của chính mình mới tìm thấy sự bình yên thực sự. Biết rằng để tìm và nhận ra được cái bản chất sâu nhất trong bản thân của mỗi người không dễ, nhưng một khi nhìn được nó, nó sẽ rọi sáng cuộc đời bạn.
Chợt nghĩ, hẳn là vì gần đây đọc nhiều về triết lý giáo dục, quay trở về với trẻ em để bắt đầu nhìn nhận vấn đề với nguyên bản thực sự của nó, hẳn điều đó cungx giúp mình phần nào nhìn nhận ra được nhiều điều. Cám ơn cuộc sống vô vàn.



Sunday, November 1, 2015

Nov 1

5 PM: Nay đi làm ở quán cơm, xong c ấy còn rủ ở lại trang điểm, lúc đầu tưởng là massage chăm sóc da nên cũng ham hố. Dẫu sao trang điểm xong nhìn cũng thấy xinh, thấy vui 1 xíu xiu. Về phòng vào giữa chiều, cái trời chiều không có nắng của 1 ngày chớm đông mà lại là chiều cuối tuần, làm lòng người ta trùng xuống như cái bầu trời đùng đục kia. Giở chăn chiếu, dọn dẹp phòng rồi tắm rửa mà nỗi buồn không trôi đi nổi, mỗi lúc lại nhiều hơn. Chỉ muốn mở fb gọi người ấy, muốn nói rằng mình đầu hàng, rằng mình nghĩ đến cuộc sống sau này, làm gì đó để sống qua ngày, kể cả có là được đi du lichj đây đó thì mình cũng chán tất chán tất rồi. Mình cần 1 bờ vai để dựa vào, mình cần 1 người để ôm, để mình mãi được nhỏ bé giữa đời rộng lớn này. Mình thèm khóc quá. Mình ghét các buổi chiều thế này, nó làm mình không tích cực nổi, dẫu có để desktop là những hình đầy nắng cũng không khá hơn là bao.
-----------
7 PM: Hối hả với những migration rôì globalization, internationlization… những thứ to tát đã và đang diễn ra hàng ngày hàng giờ trên thế giới. Nhưng đọc những thứ ấy mình chợt nhận thấy đời người kiếp người sao ngắn ngủi, sao nhỏ bé. Con người ở những năm nảo năm nào cũng đối mặt với cuộc sống, ra đi cố tìm kiếm 1 cuộc sống tốt hơn, hạnh phúc hơn… rồi liệu họ có được như ý muốn. Bỗng thấy chỉ cần được ở dưới mái nhà, gần những người thương yêu, ông bà cô chú họ hàng, với VN quen thuộc, thế là đủ lắm rồi. Hẳn đến cuối đời con người ai cũng cần thế mà thôi. Rút cục ta sống giữa quả địa cầu to lớn này, nhưng cũng là trong “xã hội loài người” mà thôi

Monday, October 19, 2015

Kingdom coffeehouse

Giờ mình đã biết từ nay mỗi lần đau đầu hay stress chán nản nhất định nên đi ra ngoài. Campus đẹp thật nhưng đã quá quen và trải nghiệm ở một khung cảnh mới sẽ dễ dàng đem đến sự thoải mái thanh thản hơn nhiều. Mình có thể đi vào rừng trong trường nè, có thể xách xe đạp loanh quanh nè. Quanh đây vẫn còn nhiều chỗ mình chưa khám phá lắm. Như cái quán cf gege dẫn mình qua đó ngay gần trường, mà mình không biết. Mình mê quán đó lắm ấy.
Tưởng tượng mà xem, bạn đi đến cuối cuối đường, hết dãy nhà là 1 quãng đồng dứa rộng mở ra trước mắt. Đứng ở dây có thể nhìn thấyphía xa dưới chân núi thoai thoải là Mixiong, là khói khói sương sương của chiều tháng 10 nhưng lại không hề đem đến cảm giác cô độc một chút nào. Chỉ còn là một buổi chiều muộn dễ dàng đi vào lòng người.  Quán cf nằm ở góc nhỏ bên kia đường, nhìn ra ruộng dứa. Bước chân vào cái dong giữa 2 bên là ruộng dứa ấy tiến vào quán mà thấy mê, chỉ muốn reo lên thích thú. Thấy mình được tự do với thiên nhiên nhưng lại không hề cô độc. Hẳn sẽ chẳng bao giờ có thể quên được khoảnh khắc ấy. Và mình biết sẽ còn quay lại đó, để thư giãn để enjoy từng khoảnh khắc, từ bản nhạc nhẹ đến ánh đèn đến cái góc bàn nhỏ view nhìn ra mấy cây trong vườn, ra cái cổng gỗ nâu mộc mạc. Để cảm thấy ruộng dứa mênh mông trước mặt nhưng mình vẫn đang được che chở được an toàn trong căn nhà dễ thương ấm áp này. Và dĩ nhiên để thưởng thức cả đồ uống nữa, mình thích vì không quá ngọt lại rất nhẹ nhàng :3

Wednesday, September 30, 2015

"đời có trải qua giông bão chớ cúi đầu trước giông bão"

Sáng dậy muộn rồi đấy nhưng cố xuống sân xem sau cơn bão mọi vật thế nào. Thế là cả quãng đường đầu cứ văng vẳng câu: "đời có trải qua giông bão chớ cúi đầu trước giông bão." Cũng đúng mà, bởi nếu mình là loài cỏ dại nhỏ bé kia thì nhìn kìa, nắng lên và còn mơn mởn non xanh hơn trước. Còn nếu mình là những cây cao to kia thì giông bão đâu có quật ngã giết chết mình được, lá cây bị gió quất cho rụng tơi bời dưới gốc mà nhìn lên cảm giác mấy cái cây ấy vẫn mạnh mẽ, cứng cỏi hơn bao giờ hết. Uh có cả vài cành cây rụng xuống, nhưng lại gần thấy chúng đều là mấy cành sâu mục ruỗng. Vậy thì sao, rút cục dẫu có là giông bão có là đau đớn thì đó là tất cả những gì cần xảy ra. Tự nhiên mà, luôn có lý của nó chỉ là mình có nhìn ra không hay thôi.

Friday, May 22, 2015

Yêu lắm những tháng ngày này

Sáng bước ra cửa là 1 thm vàng những cánh hoa mai hoàng hậu, nền sân vẫn còn ẩm ướt ánh nước du mát ca cn ma đêm qua. Ngày mới đến nhthế là hnh phúc ấy. Đó là lý do mình thích dậy sớm, yoga hoặc đi do cùng với thiên nhiên ccây, nó làm ngày ca mình trn vn hn. Những cn ma mùa hthật tuyệt, nó gội sch mi gay gắt mệt mi ca cái nắng tra hè, phlên những cây ckhắp ni 1 màu tươi mới tràn trề sinh lực. Nó mang những cánh phượng đrực xuống gốc, làm cây phượng già đệp một cách trn vn. Mình mê man đứng giữa những cánh hoa ấy chmuốn ôm trn, ngắm trn những cánh hoa đlấp ló làm duyên trên cnon xanh rì ấy mãi thôi. Thmắt nhìn những cánh phượng trên cái bàn gỗ xinh xinh đằng kia, mình nhớ người ấy, mình thấy ti mình ngồi bên nhau ở đó. Không biết người ấy có “cm” thấy điều ấy không nh, rằng sáng nào cũng không chcó một mình với thiên nhiên này, mà cngười ấy nữa. Mình đã cùng người ấy đi qua hết góc này chốn kia ca campus này đó, người ấy có biết không? Hẳn một ngày nào đó, trước khi mình phi thực sự xa chốn này người ấy sđến cùng mình, nhng giờ mình skhông để người ấy blỡ ngắm những buổi sáng trong tro qua bốn mùa, qua c365 ngày không bsót ngày nào.
Lúc về cũng là lúc nắng chuẩn blên, những ngày này mình cứ thích nhìn lên ngn cây mai hoàng hậu vào buổi sáng sớm ấy. Ở đó lá đã rng hết nhng thay vào đó là những chùm hoa vàng rực nhđang thi nhau tosáng trước cánh mặt trời ấy, mình luôn cm thấy thế khi nhìn vào chúng :3 Ở gần dorm mình độ này còn có cây hoa tuyệt lắm, mình không rõ tên, nhng cây to nhcây mít ấy, lá cũng xanh mướt nhvậy, hoa trắng ngần rất to, rất thm, sáng nhnhững ngn đuốc trên cái nền lá xanh ấy. Nhìn mê lắm, đêm đêm li còn thm thoang thong nữa. Sáng nay lũ hồng ở góc kia cũng đua nhau tohương. Rồi chợt nhớ đến tối tối đi hc trên thviện về đều qua gốc ngc lan mà hít lấy hít để, rồi mãn nguyện mm cười thấy tha thiết yêu đời, yêu người. Ôi chao làm sao thết được cái tình yêu mình dành cho ni chốn này, cho những tháng ngày này.