Nó, 18 tuổi, là con bé cùng mình ra Dabaisa ngắm sao chổi hôm mới đến đây, rồi luyên thuyên tâm sự linh tinh về cuộc sống. Nó là con bé đã khiến mình không ngớt thán phục bởi sự chín chắn dường như trước cái tuổi của nó rất nhiều. Nó khiến mình lại một lần nữa khẳng định rằng sự trưởng thành của con người không nên đếm bằng số tuổi số năm mà phải qua sự trải nghiệm.
Bữa đó mình đã trò chuyện khá nhiều về cảm giác đi du lịch quanh Đài loan một mình bằng xe máy của nó khi mới 16 tuổi, về kinh nghiệm làm trainer ở phòng gym gần một năm qua, về ý định take one gap year để hiểu rõ bản thân muốn làm gì- điều mà khá mới ở châu Á. Mình vẫn nhớ nó nói nó đi nhiều nơi làm nhiều việc như thế để rồi nhận ra nó muốn có một sống thật đơn giản, cũng một phần vì nó thấy gia đình nó quá phức tạp. Ba nó là chủ một sòng bạc ở Macau, còn mẹ nó sau khi li hôn đã đi theo bạn trai sang Honkong sống. Nó có một anh trai và một em trai, nhưng tính cách khác nhau khá nhiều. Lúc đó mình chỉ thấy khá ngạc nhiên khi biết rằng chúng nó hầu như không đi du lịch với nhau bao giờ, nó giải thích thằng anh thì thích những chỗ ăn chơi thành thị, còn thằng em thì thích những nơi thiên về lịch sử văn hoá còn nó thì thích tự nhiên hoang dã hơn.
Nó là con bé bề ngoài có vẻ rất mạnh mẽ, độc lập và khôn ngoan trước tuổi. Giường nó ngay cạnh giường mình và thỉnh thoảng mỗi khi mình nhìn thấy nó uống thuốc ngủ mình chỉ nghĩ có vẻ như nó lạm dụng thuốc quá chứ không nói gì. Cho đến tối qua, khi mình đang tốc ký lại mấy ý nghĩ linh tinh sau khi chạy bộ thì nó vào phòng, có vẻ khá tâm trạng. Lúc trước mình đi gang qua thấy nó nói chuyện với Laoda và Nange khá lâu, nên khi mình hỏi thăm nó đang cảm thấy thế nào thì nó hỏi mình phải làm sao khi luôn cảm thấy không tự tin về bản thân, khi không tìm ra đam mê thực sự của mình. Mọi người luôn nói nó có khả năng này nọ nhưng nó không thấy như thế. Mình đã nói với nó rằng chính bản thân mình lúc này cũng đang ở trong giai đoạn đó. Không dễ để vượt qua nhưng mọi thứ sẽ ổn thôi, vì mình biết cuộc sống vốn là như thế, sẽ có những giai đoạn đi lên khi mà bản thân đầy hăm hở hoài bão với cuộc sống, rồi sẽ có cả lúc nó phải đi xuống hoặc dừng lại một chút. Mình nghĩ chính những lúc như thế không phải là không tốt, nó cần thiết để mình chuẩn bị cho giai đoạn tiếp theo. Mình còn nói với nó nhiều nữa, về quan điểm của cuộc sống, về cái gọi là “đam mê thực sự ” một niềm đam mê của cả đời người mà người ta thường hay nói. Nó đã rất sung sướng và nói rằng cám ơn mình rất nhiều, nhờ mình mà mọi thứ trở nên sáng sủa hơn, và còn nói mình nên trở thành cô giáo, nhà tư vấn tâm lý về cuộc sống.
Cái xong nó nằm nghịch điện thoại, thỉnh thoảng có vẻ nghĩ ngợi gì đó, mình để nó nghĩ còn mình thì ngồi viết nốt. Đến khi tụi mình đi ngủ, dường như con bé không chịu được và tiếp tục rất xúc động. Nó bảo dường như đây là lần đầu tiên tụi mình thực sự nói chuyện, và chưa từng có ai nói với nó những điều như mình nói với nó hôm nay, nó cảm động lắm. Nó muốn chia sẻ với mình rằng trước nay nó luôn tỏ ra mạnh mẽ nhưng hai tháng qua ở đây nó đủ thấy nó yếu đuối đến mức nào. Mọi người nhìn vào nghĩ rằng nó rất có điều kiện này nọ, nhưng thực sự nó rất thiếu thốn tình cảm. Con bé bắt đầu nấc. Nó nói: “mày biết không tao rất thương con bé tao khi bố mẹ tao li dị, nó tội nghiệp lắm, mà tao không có cách nào giúp nó, nó đâu có tội tình gì mà sao cuộc đời chà đạp lên nó nhiều thế? Đã từng có lúc tao muốn chết đi, chẳng thiết tha gì với cuộc sống nhưng chẳng hiểu sao tao vẫn sống đến giờ này. Mình bảo nó rằng: đã từng có lúc mình thấy thương hại con bé là mình y như thế, mà mới chỉ hè năm ngoái đây chứ đâu. Cũng đã có lúc mình cảm tưởng từng bước chân nặng nề vô cùng, bế tắc và cảm thấy cuộc sống thật vô nghĩa. Nhưng rồi thời gian qua đi, mình mới thấy cuộc sống còn nhiều thứ đáng để sống lắm. Chết thì dễ lắm, sống khó hơn nhiều nhưng nó xứng đáng. Và nó đã làm đúng, nó thực sự đã giúp con bé trong nó rất nhiều, chỉ bằng việc tiếp tục với cuộc sống này. Nếu không níu giữ lấy nó thì làm sao con bé đó được nhìn thấy ánh mặt trời lung linh mỗi sớm mai, làm sao được nhìn thấy biển sóng dâng trào…
Chẳng nhớ mình còn nói những gì nữa, chỉ biết mỗi lần một nút thắt được gỡ bỏ, nó ngừng một lúc rồi lại dẫn mình đi vào những tầng sâu hơn. Mình dò dẫm bước trong nỗi đau của nó, một phần mong nó có thể tiếp tục đào sâu hơn, đến tận cùng của sự đau khổ ấy, có đối diện trực tiếp với nỗi đau ấy nó mới tìm cách vượt qua được, nhưng một phần mình cũng hơi lo, sợ rằng mình không đủ thông thái để giúp nó. Nhưng ơn trời, có vẻ như con bé cuối cùng đã khóc nấc lên được sau 4-5 năm. Nó nói nó đã không thể khóc được ngay cả lúc bố mẹ nó chia tay, ngay cả lúc mẹ nó ghét nó dúi đầu nó vào chậu nước. Chẳng còn cái vẻ mạnh mẽ khi nào, nó lay lắt trong sự thắc mắc của một cô bé con không hiểu tại sao mẹ nó lại không yêu nó, sợ ba nó một lúc nào đó sẽ hết yêu nó. Nó thắc mắc tại sao trong khi nó hiểu rằng ba mẹ nó không muốn sống với nhau nữa nhưng lại khó lòng chấp nhận đến thế, tại sao cuộc đời lại làm nó đau thế, tại sao mẹ nó lại chọn người tình thay vì nó, nó là con gái của bà ấy cơ mà. Mình thương nó quặn thắt lòng, chỉ biết kể nó nghe những câu chuyện mình biết, về một bà mẹ vì nhìn thấy nhiều đứa bé gái bị cha dượng cưỡng hiếp mà nhất quyết không chịu sống với đứa bé, kể cả việc để đứa bé hiểu nhầm. Lại có một đứa con gái khác, khi mười bẩy tuổi có người đàn ông đến hỏi mẹ nó nhưng nó nhất định không đồng ý, bắt mẹ phải chọn giữa nó hoặc người đàn ông kia. Và kết quả là, lúc này khi nó trở thành một người phụ nữ gần 40 tuổi, mỗi lần nhìn thấy hai cụ già lưng còng dắt tay nhau nó lại ngậm ngùi thương mẹ nó và hân bản thân khi xưa vô cùng. Mình nói với nó rằng, rất có thể nhiều năm về sau khi nhìn lại nó sẽ mừng vì đã không cản trở mẹ nó, rằng nó là con gái mẹ nó thật đó nhưng nó sẽ không thể thay thế vị trí một người bạn trai một người chồng trong đời bà, và chỉ bà mới biết tại sao bà hành động có vẻ như là ác độc với nó như thế, rất có thể đằng sau đó là một câu chuyện hoàn toàn khác với những gì nó nhận thức được ở thời điểm này.
Dẫu rằng nó đã chỉ ngồi im mà không ôm lại mình khi mình ôm nó( hoặc nó quên mất cách từ quá lâu khi không có người nào ôm nó hoặc giả nó cũng giống phần lớn người châu Á mà mình biết, họ rất ngại thể hiện tình cảm qua những cái ôm ), mình nghĩ rằng tối nay những tận cùng của nỗi đau đã theo dòng nước mắt chảy bung ra. Để rồi sau đó mình nghe thấy tiếng nó thở đều đều trong giấc ngủ, mà không cần thuốc.
No comments:
Post a Comment