Thật muốn cảm tạ cuộc đời vì những gì mình đang được trải qua. Dường như cái lý thuyết về luật hấp dẫn quả là có thật. Khi mình thuận theo tự nhiên, chẳng cố gắng vật lộn với dòng chảy cuộc đời và lắng nghe bản thân nhiều hơn thì tự khắc cuộc đời và vạn vật hợp sức mang đến cho mình điều mình mơ ước. Chẳng đọc gì trước về Green Island, cũng chăgnr tính toán tìm hiểu trước nơi mình sẽ đến ở và làm việc, chỉ có ấn tượng tốt với sự xinh xắn đáng yêu của ngôi nhà này thế là chọn để đến thôi. Một tháng ngỡ là dài mà trở nên quá ngắn ngay sau ngày đầu tiên ở đây. Khung cảnh quá đẹp, cuộc sống quá vui. Chưa một ngày nào mình thấy nhàm chán khi ở đây đến nỗi không có cả thời gian để viết lại mọi thứ, chỉ biết ngấu nghiến từng giây từng phút. haha. Hôm nay thì thôi thúc quá, không thể không viết được. Thôi viết nhanh để mấy nữa ngồi lôi ra đọc cho sướng thân hehe.
Hôm nay mình, Dahua, Linling đi cùng với chị chủ nhà và mấy đứa nhóc ra Shuimeishan 睡美山. Mình thì có cái tật là chẳng cần biết ở đó có gì hay, cứ rủ đi là đi, mà đặc biệt nghe thấy có thể bơi thì lại gật đầu càng nhanh. Chao ơi cảnh đẹp đến mê mị người làng nước ơi. Nàng không thể ngừng giơ máy lên chụp, mà chụp song lại cũng không ưng lắm vì bên ngoài nó đẹp gấp nghìn lần. Các vách núi cao ngất to sừng sững cạnh biển, từng mỏm đá nhấp nhô qua làn nước trong vắt. Thiên nhiên đẹp đến từng chi tiếp. Ngoài việc ngắm đã con mắt, leo leo lội lội đã đôi bàn chân không ngờ còn được bonus thêm một series ảnh đẹp ngất trời đem về. Ai biết đâu chị chủ nhà có khả chụp ảnh và dạy tạo dáng chuyên nghiệp đến thế. Trong khung cảnh thần tiên ấy, bên biển xanh mênh mông sâu thắm, giữa nắng chiều vàng lựng rọi lên từng vách đá ấy mà không ghi lại được vài tấm hình thì quả là tiếc lắm lắm thay. Nhất định sẽ đến đó một lần khác nữa, ( thực ra là hi vọng nhiều lần ý, nhưng mà nơi đẹp mê mị người ấy chẳng dễ dàng đến được đúng thời điểm, càng không thể tuỳ tiện đi mà không có người sành về biển đi cùng) lần sau sẽ bơi thực sự, ở giữa biển, để đối mặt với cái chỗ sâu hun hút hôm nay mình từng nhìn từ xa ấy. Hẳn là xứng đáng lắm, ở chỗ mình đứng hôm nay mà nó đã đẹp đến thế cơ mà.
Và ngày hôm nay của mình cứ nhẹ nhàng đẹp thêm nữa bởi một buổi tối bình yên đúng như những câu từ này
“Bình yên một thoáng cho tim mềm
Bình yên ta vào đêm
Bình yên để đóa hoa ra chào
Bình yên để trăng cao
Bình yên để sóng nâng niu bờ
Bình yên không ngờ
Lòng ta se sẽ câu kinh bình yên…”
Nằm trên đỉnh của Niutou Mt. bình yên ngắm sao rồi bình yên đợi trăng lên. Biết tả làm sao cho hết vẻ đẹp của một bầu trời đêm trong vắt lấp lánh những vì sao. Được ngồi giữa cái không gian bao la cùng đất trời ấy quả là một may mắn. Chỉ biết hít thở thật chậm thật sâu, nhẹ nhàng ôm trọn từng giây từng phút ấy. Mình sẽ nhớ mãi khung cảnh khi mình nằm ngước lên nhìn chân trời phía sau qua các ngọn cỏ, ánh sáng mờ mờ chỉ vừa đủ để làm nổi bật đường đồi dốc thoải thoải phía xa, cảm giác như mình thật nhỏ bé giữa cả một sa mạc rộng lớn. Mình sẽ nhớ rằng khi ấy mình từng ước có thể vẽ lại khung cảnh khi ấy, khi mình mặc một chiếc váy xoè ngồi lặng ngắm trăng nhô lên, đỏ sóng sánh từng phút từng phút một cho đến khi ánh trăng lấp lánh sáng cả một mặt biển yên tĩnh. Có một chút sợ hãi choáng ngợp khi nghĩ về sự to lớn và sức mạnh khổng lồ của đại dương phía dưới kia ấy. Nhưng cùng lúc sự bao la của đất trời xung quanh lại như thôi thúc như cuốn hút tâm hồn mình hãy rộng mở như thế. Một cảm giác tự do đến mê say. Hoá ra cuộc đời này thế giới này đẹp đúng như một giấc mơ vậy. Mình đang được sống trong chính cái thế giới ấy, trong cái giấc mơ đẹp vô cùng ấy.

No comments:
Post a Comment