Bão sắp đến, khách du lịch đã lần lượt lên tàu về lại đất liền từ sáng, đảo yêu vốn đã yên bình nay lại càng riêng tư hơn bao giờ hết. Chiều đó nàng mặc một chiếc váy đen dài xẻ tà, choàng hờ lên vai chiếc khăn rằm đã theo nàng từ Việt Nam đi khắp nơi. Men theo con đập nàng ra tít phía tận cùng bên ngoài để được gần những con sóng kia hơn nữa, để nhìn để nghe để cảm nhận biển thật gần hơn nữa. Gió đã bắt đầu thổi mạnh, từng đợt sóng cứ nối đuôi nhau ào ạt va vào đá. Trời vẫn sáng, nắng không chói lọi rực rỡ như mọi khi nhưng cũng tạm đủ để rọi sáng nơi đầu sóng, đủ níu lại cái màu xanh ngọc biếc tuyệt diệu mọi khi. Chỉ một lát nữa thôi cái màu xanh yếu ớt này sẽ biến mất, màu ghi xám của biển phía xa kia sẽ ập đến lấn át hết tất cả. Chợt thấy yêu và ngưỡng mộ cái ánh nắng rực rỡ mọi khi quá, nó đủ mạnh để khiến nước toả sáng. Vắng nó, biển chẳng thể tự mình toát ra cái vẻ lúng liếng xanh biếc mê đắm lòng người như vẫn thường.
Nàng yêu những khi một mình tự do thư thả ngắm nhìn mọi thứ thế này. Một ông lão với đôi chân khập khiễng đang khó khăn kéo cái thúng cột vào gốc cây. Nàng đến hỏi ông có cần giúp gì không, ông cười một nụ cười của những người đàn ông, rút điếu thuốc ra chuẩn bị hút và bảo cô ngồi xuống đây trò chuyện chút xíu. Ông nói việc này chỉ là việc nhỏ, chỉ có điều hơi khó khăn vì cái chân của ông đang đau. Nó đau những 2-3 năm nay rồi và ông định đi mổ. Ông hỏi thăm ở đâu, nghe nói ở Việt nam sang đây học rồi qua đây đi làm, ông rút tiền trong tai ra định cho nàng. Chắc ông cũng giống nhiều người khác mỗi khi nghĩ về đất nước nơi nàng sinh ra. Dẫu sao nàng lại một lần nữa thấy người Đài loan tốt quá chừng. Và cái cách ông nói về việc nặng nhọc ông đang làm khiến mình vui vui. Ông đủ mạnh mẽ để không cần mình phải thương hại khi ông nặng nề từng bước lê kéo cái thúng. Có lẽ cái vẻ mặt khắc khổ, cái dáng già lưng còng quá sớm ở tuổi 65 ấy chỉ là bề ngoài. Có lẽ ông tự thấy cuộc đời là đủ đầy trong sự vất vả ấy. Nàng chợt nhận ra một chia khoá khác của đời sống, giả sử nếu chẳng may cuộc sống có đem đến cho nàng sự vất vả, nàng sẽ vẫn cố gắng tận hưởng sự vất vả ấy một cách trọn vẹn nhất, mãn nguyện nhất có thể. Đời người tưởng dài mà hoá ra rất ngắn. Ở giữa trái đất rộng lớn này, giữa vũ trụ bao la này đời nàng thật quá ư nhỏ bé. Một linh hồn sẽ sống qua bao nhiêu kiếp, bao nhiêu nơi chốn, trải nghiệm qua bao nhiêu thứ nhỉ?
Nàng đi tiếp, tiếng sóng xô bờ, tiếng gió thổi vào tóc vào váy nàng bay tung. Nàng chợt thấy mình nữ tính và mềm mại quá đỗi. Nàng cười, tận đến lúc đó nàng mới thấy có vẻ nàng đang ở đúng cái tuổi của nàng, chứ không phải cái vẻ nhí nhố trẻ con hồn nhiên mọi khi. Những ngày tháng vừa qua, những tháng ngày mà nàng ở trong trạng thái vô định mà đến tận giờ vẫn chưa biết cách thoát ra thế nào, dường như lại khiến nàng trưởng thành hơn, đậm tính nữ hơn thì phải. Nàng định là sẽ leo lên cái chòi ở ancient trail chỗ nhìn ra biển để ngồi đọc sách ở đó. Nàng phát hiện ra cái địa điểm lý tưởng ấy vài hôm trước khi định leo núi mà không thành công. Nơi nàng ở là bờ đông nên từ sáng sớm nắng đã rất chói chang, nhưng nếu đến đây vào buổi chiều thì tuyệt không còn gì bằng. Hôm nay đường lên núi còn tuyệt hơn nữa bởi cơn mưa nhẹ buổi trưa, mọi thứ cứ man mac nhẹ nhàng không sôi nổi quá như mọi khi. Nàng trò chuyện cùng bọn cây, chào mấy chú thằn lằn ven đường. Thế rồi đột nhiên nàng nhìn thấy một em rắn ở ngay cách nàng 5 bước chân. Em ý dĩ nhiên không to như bạn rắn hôm trước nàng nhìn thấy dưới đáy biển, nhìn lại rất non nớt nhưng cũng đủ làm nàng dừng lại 50s, suy nghĩ dữ lắm rồi quyết định quay về, ngồi ở một góc cua thong đãng sau khi kiểm tra kỹ lưỡng môi trường xung quanh rồi tự nhủ liều lĩnh là không không ngoan, giả sử có vấn đề gì xảy ra thì sau này làm sao tận tưởng được cuộc sống nữa. haha. Rút cuộc nàng vẫn chỉ là một con bé con nhát chết, và những ý định tưởng chừng rất lãng mạn hoàn toàn có thể kết thúc một cách lãng xẹt thế này.
No comments:
Post a Comment