Thursday, August 10, 2017

My wonderland Green Island

Aaaa hôm nay thích quá. Đó, quyết định không lo lắng cuộc đời rồi băn khoăn tính toán tương lai này nọ một cái là đời đẹp ngay. Mà tại sao phải làm cái việc đó để rồi trôi qua mất những khoảnh khắc này cơ chứ. Trời ơi Green Island 綠島 chính thức trở thành nơi mình yêu thích nhất trong các vùng đất đã đi qua. Ở đây mọi thứ đều vừa đủ và phù hợp với mình. Đảo không quá lớn mà cũng không quá nhỏ. Không quá ồn ào nhưng cũng không làm người ta cảm thấy hoang vu cô đơn. Một con đường duy nhất bao quanh đảo, không quá ngắn không quá dài, cũng không quá nhiều nhánh nhỏ cực kỳ phù hợp với một đứa thích đơn giản như mình (và cũng đủ đơn giản để mình khỏi lo bị lạc ^^ cảm giác yên tâm về con người hay một nơi nào đó đáng quý và khó tìm lắm chứ bộ). Tuy đơn giản thế nhưng nó lại không hề cho mình cảm giác nhàm chán bởi cảnh sắc bên đường quá đẹp, quá phong phú. Chỉ 20 km thôi nhưng có cả đường bằng, cả đường núi quanh co, mình được ngắm cả biển cả núi từ nhiều góc độ khác nhau. Thích ơi là thích yêu ơi là yêu. Uh nếu có thể mình muốn sống ở một nơi như thế này cả đời. Mỗi sáng mình sẽ dậy thật sớm vừa phơi nắng vừa chạy bộ loanh quanh như sáng nay. Sẽ chạy lên mấy cái đỉnh núi nhô xa ra biển ấy, để thấy thiên nhiên thật khổng lồ và đẹp quá chừng, để cho gió thổi mạnh mà sợ đến bay cả người rồi khi nằm xuống cỏ ngắm trời ngắm nắng thì lại chẳng còn nghe thấy tiếng gió rít bên tai nữa, chỉ còn một cảm giác bình yên đến vô bờ. Rồi mình sẽ chạy về và sung sướng nhìn khuôn mặt trong gương đỏ ửng khoẻ khoắn tràn đầy sức sống. Rồi mình sẽ bơi mỗi ngày, dù sáng hay chiều hay kể cả giữa trưa 2h như hôm nay thì biển vẫn đẹp đến chẳng ngôn từ nào tả xiết. Cứ đắm mình trong lan nước xanh mát ấy, ngắm hết cá đến san hô, rong biển. Sẽ có lúc thấy sợ như hôm nay nhìn thấy một con rắn biển màu xanh to kinh khủng, chắc cỡ cánh tay mình mà dài loằng ngoằng ý. Nhưng rồi lại thấy yen tâm khi biết rằng nếu mình không xâm phạm vào không gian của nó thì nó sẽ chẳng làm hại mình đâu. Với biển, dường như sẽ chẳng bao giờ có từ “chán” xuất hiện cả ý. Mà mình cũng chẳng thể nào có thể chán cái homestay mình đang ở. Có điều kiện đi quanh đảo một lượt mình mới thấy mình thật may mắn cỡ nào. Its just perfect fit with me. Cách xa khi trung tâm, ở phía bên kia của hòn đảo, và nó nằm ở đúng 1 góc cua nhỏ cùng với một vài nhà khác thôi, đủ để có cảm giác an toàn được che chở bởi núi hai bên, nhưng vẫn đủ để chiều chiều ngắm nắng hoàng hôn buông nhẹ trên mặt biển. Chiều mình mang sách ra cái lán nhỏ ven đường ngồi đọc cùng mấy con nai đang tha thẩn gặm cỏ mà cứ thầm nói thời gian ơi xin ngừng trôi. Dĩ nhiên nó chẳng nghe mình, cơ mà nhanh đến tối thì mình lại có những ngạc nhiên khác. Tối nay là tối đầu tiên mình đi thăm quan buổi tối 夜遊 cùng với đoàn khách ở đây. Trời ơi nó đẹp đẹp kinh khủng. Làm sao mà quên được cảnh đứng giữa một đỉnh đồi, xung quanh tối om và chỉ nhìn thấy sao sáng trên bầu trời. Hàng trăm hàng nghìn ngôi sao lấp lánh, thiên nhiên đẹp đến mê hồn. Mình muốn lưu lại cả khoảnh khắc trăng lên sau đó, đỏ ửng. Nghe nói chỉ có trăng trên biển mới có cái màu ấy. Đi xuống góc núi bên này nhìn ra biển và trăng mà ngỡ như mình đang ở trong truyện cổ tích. Chưa hết, 9-10 giờ đêm vẫn còn thú vui khác đó là nằm trên bãi cát trắng ngước mắt lên ngắm trăng và nghe sóng biển. Thú vị hơn nữa là khi bên cạnh là một con bé 18 tuổi rất hiểu cuộc sống nên nghe nó chia sẻ về gia đình về tương lai thích lắm. Đã thế hai đứa còn có khá nhiều quan điểm giống nhau, sở thích thể thao hay du lịch cũng giống nhau nốt. Thỉnh thoảng nhìn thấy sao băng rồi cùng nhau rú lên xong cùng nhau hỏi mày có kịp ước gì không mà chẳng ma nào ước kịp. haha. Đời thật là đẹp.

No comments:

Post a Comment