"...Ta là từng người buồn
Thì mãi mãi biết là bao lâu..."
Chẳng biết khi nào sẽ thực sự thoát khỏi trạng thái hiện tại? Ngoảnh đầu nhìn lại cũng đã khá lâu, từ tháng tư rồi chứ cũng không ít. Uh thì hẳn là cái cảm giác lơ lửng, không có gì để bám trụ hay để hướng tới là một cảm giác kinh khủng nhất mình từng trải qua, nhưng cũng đành tự nhủ rằng những khoảng thời gian như thế này trong một đời người là không tránh khỏi, đôi khi còn là cần thiết để có thế bước sang giai đoạn mới. Thôi thì cứ từ từ sống vậy, rồi số phận sẽ chỉ lối.
Chẳng còn mấy ngày nữa sẽ phải rời khỏi đây, cuối cùng thì mấy ngày nay có vẻ như đã biết sống bản năng hơn rất nhiều, mỗi khi suy nghĩ chạy lung tung mình đã biết mặc kệ nó, đặt sang một bên để tận hưởng hiện tại trước đã. Mình cũng biết nuông chiều bản thân hơn, không lo phải sử dụng thời gian sao cho hợp lý, hiệu quả nữa. Mệt thì ngủ, ngủ đủ thì dậy. Thích đọc truyện thì đọc một lèo đến 4 giờ sáng chẳng lo liệu có ảnh hưởng sức khoẻ không, rút cục thì sức khoẻ tinh thần cũng quan trọng lắm chứ.
Những ngày này đã quyết định thích gì thì làm, không “sợ tốn thời gian” quả là khá hơn rất nhiều. Chiều qua trời âm u sau bão, căn nhà tuy rộng đẹp vẫn không thoát khỏi sự tù túng, nằm đọc sách mà chẳng vào chút nào. Thế là xỏ giầy đi dọc bờ biển, đi vô định chẳng để làm gì cả. Cứ đi mãi cạnh những con sóng thi nhau ồ ạt va vào bờ đá trắng xoá, mặc cho một mặt biển ghi xám xì phía xa. Đôi khi lại dừng lại trên mỏm đá cuội đen sì nhìn ra phía xa, rồi nhìn những con cua biển chạy hết chỗ này chỗ kia, chẳng nghĩ gì. Mình đã ngồi bên nghe tiếng sóng biển gần thật gần như thế cho đến khi mưa xuống rồi đến khi mưa đi. Đứng từ nhà nhìn ra sẽ thấy là mưa rất to ấy mà lúc ngồi ngay đó, ngay giữa những làn mưa ấy lại thấy sao mà chúng bé nhỏ mỏng manh yếu ớt vô cùng, từng hạt từng hạt rơi xuống mặt biển như rơi vào thinh không. Nước theo từng con sóng lũ lượt tràn qua, giữa mênh mông mặt nước ấy thỉnh thoảng nhô lên vài mỏm đá khiến mình tưởng tượng đến cơn đại hồng thuỷ thu nhỏ. Giống lắm, hẳn khi nào đó thế giới biến đổi nước cũng cuốn phăng mọi thứ, chảy qua các ngọn núi như thế này. Mình cứ như thế ở cạnh biển hẳn là rất lâu, cho đến tận khi trời tối dần và cái lạnh bắt đầu ngấm vào người mới chịu đi về.
Lại những buổi chiều khác, mở những giai điệu đồng quê những năm 60-70s rồi ngồi nơi ô cửa sổ tầng hai nhìn sang dãy núi bên hông nhà lười biếng chẳng làm gì. Lười biếng từ não bộ đến từng thớ cơ, chỉ có những giai điệu Bowling in the wind, In my life, 500 miles, Glad bluebird of happiness…ngập trong không gian, tự động chạy qua cơ thể. Rút cục thì dù có nghe thử bao nhiêu nhạc thì chỉ có những giai điệu ấy mới đủ khả năng để mỗi lần vang lên lại làm mình dịu lại, cảm thấy mình trở về đúng nơi mình thuộc về. Chiều nay cũng trong khung cảnh như thế mình nghe lại Joan Baez với Diamonds and Rust, chợt nhận ra cũng tháng tám này năm ngoái mình đã nghe đi nghe lại nó đến hang trăm lần trong căn phòng nhỏ của mình và ở khắp mọi nơi có thể. Lúc này những ca từ và giai điệu ấy không còn ai oán tâm trạng như một năm về trước ấy, nó mang một sắc thái khác. Uh cũng nhanh thật, thời gian, thời gian hoàn toàn có sức mạnh để làm mờ dịu mọi thứ. Thiết nghĩ nếu không mãi bấu víu vào nó thì bản thân kỉ niệm và quá khứ sẽ nằm yên ở thời điểm của nó. Sẽ chẳng đến nỗi khó khăn nhức nhối như trong The Lovers hay South of the Border, West of the Sun đâu nhỉ? Dẫu sao thì vẫn phải nói mọi suy nghĩ tâm tư tình cảm ở thời điểm hiện tại của mình đã được diễn đạt trọn vẹn qua hai tác phẩm đó.
Còn giờ, mình sẽ lại đi lên bờ đê, quay lưng lại ánh đèn chói mắt từ khu dân cư, hướng mặt về phía ngọn núi cao sừng sững trước mặt. Mình sẽ cứ tiến tiến lùi lei mãi cái đoạn đường ấy để được đắm chìm trong ánh sáng mờ mờ dịu dịu phía ấy cùng với tiếng sóng rì rào, được nhỏ bé ôm ấp vỗ về giữa không gian bao la của biển và núi ấy. Và mình sẽ lại nghe đi nghe lại Pretend của Nat King Cole như tối qua cho đến khi đôi chân mệt nhoài và thế rồi một giấc ngủ ngon sẽ đến thôi.
"...Pretend you've happy when you're blue
It isn't very hard to do
And you will find happiness without an end
Whenever you pretend
Remember anyone can dream
And nothing's as bad as it may seem..."
No comments:
Post a Comment