Saturday, August 26, 2017

Em điên điên đấy nhưng mà đẹp ạ ^^

Hẳn là điên điên khi vừa mới hôm qua thức dậy lúc gần 5h sáng đi suối nước nóng ngắm mặt trời mọc, 9h sáng rủ con bạn đạp 20km quanh đảo giữa cái nắng chói chang, về đến nhà thở không ra hơi cứ sợ nó mắng cho te tua vì cái tội dụ dỗ. Thế rồi thế nào mà chiều nay 4h xách giầy leo núi+ chạy 18km ngắm thiên nhiên, đất, trời, rừng, biển chuyển mình từ chiều sang đêm.
6km đầu hiking, ok, thật may sau bão nên vẫn còn mây, trời nắng chiều nhẹ nhẹ, gió thổi mát rặng cây và cả con đường em đi.
4km sau đường bằng, nghĩ bụng thôi trời mát chạy nốt đoạn này thôi rồi đoạn sau mệt và tiện gặp xe sẽ đi nhờ về nhà chứ sao mà chạy nổi 12km tiếp theo, hẳn là không thể rồi, lúc đó đã thấm mỏi rồi. Hơn nữa điện thoại đã hết pin, giả sử có vấn đề gì mà trời tối quá thì biết làm thế nào.
4km tiếp theo, chẳng gặp xe nào khả quan có thể nhờ cả, cũng chẳng thực sự muốn dừng giữa chừng thế này. Mình đang ở chặng thứ hai rồi, 4km đầu kia cũng không đến nỗi khó khăn lắm. Mà trời thì đẹp quá, ánh nắng cuối ngày đỏ ửng một góc trời, nhuộm cho mỗi đám mây một màu khác nhau từ hồng phớt đỏ, hồng phớt xanh…(không không, những gam màu ấy đẹp lắm, ngôn từ của mình không đủ diễn tả nó). Đại khi là có một con hâm vừa chạy vừa xuýt xoa đất trời, song lại băn khoăn nếu mình cứ đi bộ hoặc chạy quá chậm thế này, mà muộn quá không về đến nhà kịp giờ ăn tối thì mọi người lại lo lắng quá thì sao, đã thế điện thoại lại còn hết pin nữa. Xong thi thoảng gặp mấy xe có tụi thanh niên phóng vù vù qua lại chột dạ. Một lát nữa chắc sẽ tầm 6.30pm-7pm, mà khi đó hầu như sẽ không có khách du lịch nào qua đoạn đường này cả, họ sẽ ăn tối ở khi trung tâm và tít 8h mới qua khi này. Giả sử một thân một mình mà trời tối sập xuống, lại gặp sự cố thì sẽ sao nhỉ. Đó, cứ vừa chạy vừa lo lắng cho người khác, lo cho tương lai một lát nữa mặc dù trong them tâm vẫn không muốn đi nhờ xe, vẫn muốn hoàn thành nốt chặng đường.
4km cuối cùng, thật may vì trong lúc chạy bộ chợt nhớ về Forrest Gump và chi tiết cuộc chạy bộ của him trong film. Rồi chợt thấy giận mình vì đã lãng phí thời gian 4km vừa rồi để lo lắng về tương lai, tại sao không chú tâm vào hiện tại, tận hưởng thời gian này, không gian này. Mỗi giây phút qua đi sẽ chẳng lấy lại được những khoảnh khắc đó nữa. Thiền sư Thích Nhất Hạnh chẳng đã nói, khoảnh khắc hiện tại nhỏ hẹp lắm, nó không đủ chỗ cho tương lai chưa đến cũng không có chỗ cho quá khứ đã qua. Thế là từ giây phút ấy mình chú tâm vào việc thở và tận hưởng đất trời, và nhận ra mình bắt đầu yêu thích việc chạy bộ. Bởi dễ lắm khi “con thỏ” tâm trí lại chạy lệch đi loăng quăng quanh quá khứ và tương lai, nhưng khi chạy giữa một không gian yên tĩnh chỉ có ta và từng bước chân, không bị làm phiền bởi tiếng nhạc từ phone, từ trò chuyện với bạn đường…thì việc yêu cầu con thỏ kia chạy đúng đường băng dễ dàng hơn rất nhiều. Và quyết định như thế nhé, dẫu hơn điên và khác người đấy nhưng nàng biết từ mai khi chạy bộ nàng sẽ chạy vo- tức là chỉ chạy và không có nhạc nhẽo gì. Giờ nào việc đấy, nhể :)

P/S:
Nhân thể note lại vài thứ điên điên (nhưng chắc chắn là đáng yêu đoá :p) thời gian vừa qua:
- Nhuộm da nâu thành công, cũng ưng cái bụng ra phết  (mặc dù mama than quá trời luôn hehe)
- Chụp ảnh bản thân hàng ngày để theo dõi sự thay đổi một tháng qua, lấy cảm hứng từ tác phẩm của ông nghệ sỹ nổi tiếng nào ý quên tên ồi. Quả là không dễ để duy try việc làm đó hang ngày, mà cái ổ đó làm những 1 năm, rồi có dự án làm 2 năm liền, chả troche người ta là famous artist. :p
- Rèn được việc không xài dầu gội sữa tắm. Cảm thấy thật thoải mái và cũng không đến nỗi khó khắn lắm, chắc vì ngày nào cũng tắm 3-4 lần.
- Như đã nói ở trên, hai ngày liền nhau mà đạp xe 20km giữa trời nắng, leo núi+ chạy bộ 18km ( uh thui 28 tuội mà chạy chạy khoẻ hơn hồi 18 tuổi, thế là được rùi haha)
- Nhảy nước 2 lần, một lần từ mỏm đá cao vừa vừa và 1 lần từ đỉnh núi (gọi thế cho oai, chứ cái núi cũng bé :p). Chiến thắng nỗi sợ bản thân, nhưng thề sẽ không nhảy thêm lần nào nữa đâu. Lần nào nhảy nước cũng sộc vào mũi, và mình biết mình hoàn toàn có thể luyện tập, mình cũng không sợ nhưng chỉ đơn giản thấy đó không phải trò mình thích, chả thấy vui gì cả.
- Đi lang thang dọc bờ biển 2h, nghe thì đơn giản nhưng cái bờ biển ở đây toàn là mỏm đá chin vênh lắm, phải dùng hẳn giầy chuyên dụng thì mới đi được đó, lại giữa trời mưa. nhưng mà thú :)
- Học được cách lộn người trong nước và ngắm san hô
(thôi đi ngủ đã, mai mốt nhớ ra gì sẽ bổ sung sau, đó định tối nay đi ngủ sớm mà giờ 11h chưa ngủ, phần vì note nhảm cái này, phần vì vừa have a deep talk với con bé cùng phòng, chia sẻ song thấy nó kêu nó yêu mình quá, nó thấy mọi thứ sáng sủa và bình yên hơn nhiều, rồi là kêu mình nên làm giáo viên dạy về cuộc sống. Má, tui hợp với cái đó thay vì những cái tui đang học sao, có mấy đứa nói tui thế rùi, nhưng dù sao thì đi nữa nghe cũng vui vui khi thấy it helps them somehow :)
Goodnight moon <3

No comments:

Post a Comment